“Đi thôi.” Ngữ khí của anh hơi hòa hoãn, Tô Niên Niên bĩu môi, lên tiếng chào Phạm Tầm, rời khỏi Thiên Dữ Thiên Tầm.
Không cần nhìn, cô cũng biết nhất định là cười nhạo.
Chỉ là cô không thấy được, đáy mắt của Cố Tử Thần có ý cười.
-----------------
Hai người đi tới Doãn gia đã là sáu rưỡi.
Sắc trời dần tối, biệt thự Doãn ra đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi, náo nhiệt vô cùng.
Cố Tử Thần dừng xe xong, xem xét bên cạnh, Tô Niên Niên đang chỉnh trang lại tóc trước gương, biểu lộ trên mặt vô cùng chăm chú.
Đúng là một nha đầu ngốc, đáy lòng Cố Tử Thần oán thầm.
“Vũ hội ở đây sao?” Tô Niên Niên hỏi.
Cố Tử Thần “Ừ” một tiếng, bỗng nhiên đè Tô Niên Niên lại, không cho cô xuống xe.
Tô Niên Niên nghi hoặc nhìn anh, Cố Tử Thần ung dung nói ra: “Cô sẽ không cho là, tôi mang cô đến đây vui chơi giải trí nghe nhạc ngắm soái ca đấy chứ?”
Nụ cười Tô Niên Niên đọng lại, từ nhỏ đến lớn, vũ hội cô tham gia đều như thế này.
Tên này rốt cuộc muốn làm gì?
Cố Tử Thần nhíu cậu: “Đi theo tôi, đừng nói gì cả.”
A, để cô làm bia đỡ đạn sao, cái này đơn giản! Tô Niên Niên không ngừng gật đầu.
Hai người xuống xe, Tô Niên Niên theo thói quen đi về phía trước, Cố Tử Thần ho một tiếng, ánh mắt sáng rực nhìn Tô Niên Niên.
“Đi thôi! Thất thần gì thế?” Tô Niên Niên phàn nàn, nhưng khi cô nhìn thấy trong mắt Cố Tử Thần ý cười chán ghét và tay anh ta cong lên, mới đột nhiên tỉnh ngộ.
Cô đi đến bên cạnh Cố Tử Thần, cực kì ưu nhã đặt tay lên cánh tay Cố Tử Thần, trên mặt vừa vặn nở nụ cười.
Người ở những nơi như thế này không phú thì quý, nên phải giả bộ công phu.
Nhìn dáng vẻ Tô Niên Niên nhu thuận kéo cánh tay mình, Cố Tử Thần nhếch môi nhàn nhạt cười, lập tức đưa cô tiến vào đại sảnh biệt thự.
Biển thự Doãn gia ở vị trí khá vắng vẻ, nhưng diện tích rất lớn, đại sảnh bố trí vô cùng lộng lẫy, đủ sức chứa hơn trăm người.
Lúc này, không ít người máu mặt ở Dụ Thành đều có mặt, tốp năm tốp ba tụ tập lại một chỗ nói chuyện phiếm.
Được chú ý nhất, không ai khác chính là con gái nhỏ của Doãn gia Doãn Sơ Hạ.
Cô ta mặc một bộ váy công chúa màu trắng tinh xảo, tóc cũng được làm tỉ mỉ, đi bên cạnh cha mình, nở nụ cười ngọt ngào trên mặt.
Mà nội tâm của cô ta vô cùng vui mừng, thỉnh thoảng nhìn về phía cổng, lo lắng chờ đợi thân ảnh quen thuộc xuất hiện.
“Sơ Hạ à, khi Tử Thần nhà chúng ta tới, hai đứa nhất định phải tâm sự với nhau đấy.” Diệp Tư Vân nhiệt tình kéo tay Doãn Sơ Hạ, đối đãi với cô ta như con dâu.
Doãn Sơ Hạ ít nhiều nghe được tin đồn về Cố gia, Diệp Tư Vân không phải mẹ ruột Cố Tử Thần, lúc này bà ta bày ra tư thái mẹ hiền khiến người ta buồn nôn.
Trong lòng không thích, Doãn Sơ Hạ cũng không biểu lộ ra, e lệ cúi đầu.
Trong mắt mẹ Doãn Sơ Hạ ... lóe lên tia sáng, cười nói: “Đúng rồi, Sơ Hạ nhà chúng tôi có mấy môn học không tốt lắm, muốn nhờ Tử Thần dạy thêm cho nó không biết có được không? Tôi nhìn đứa nhỏ Tử Thần này lớn lên, từ nhỏ đã không minh bất phàm, nghe nói ở cao trung Thánh Âm thành tích học tập rất tốt, Sơ Hạ nói Tử Thần là thiên tài của trường.”
Diệp Tư Vân đã muốn cho Doãn Sơ Hạ và Cố Tử Thần ở cùng nhau, bà liền thuận nước đẩy thuyền thúc đẩy việc này, dù sao hai nhà cũng đều muốn thế.
Hai người phụ nữ còn đang tính toán lẫn nhau, thì nghe thấy trong đám người truyền đến vài tiếng: “Cố thiếu gia đến rồi!”
Hai người nhìn ra cửa, quả nhiên, Cố Tử Thần chậm rãi đi đến.
Chỉ là khi nhìn thấy Tô Niên Niên bên cạnh anh, sắc mặt Diệp Tư Vân và Chu Thanh đồng thời biến đổi.