Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cố gia có địa vị rất lớn ở Dụ Thành, Cố Tử Thần vừa đi vào, liền có không ít người bước đến chào hỏi.
Cố Tử Thần khẽ gật đầu, xem như chào lại.
Có điều bọn họ không nhận ra cô gái bên cạnh Cố Tử Thần là ai.
Ánh mắt của đám người mang theo chút tò mò, chẳng lẽ đây là bạn gái của Cố thiếu? Nhưng chẳng phải nghe nói Cố gia có ý định kết thân với Doãn gia sao?
Cố Tử Thần dẫn Tô Niên Niên đến trước mặt Diệp Tư Vân, mí mắt cũng lười nhấc lên: “Bọn con đến rồi.”
Anh nói “bọn con” chứ không phải là “con”, trực tiếp nói lên anh đi cùng Tô Niên Niên.
Diệp Tư Vân cố nén lửa giận trong lòng, nói: “Tử Thần a, mẹ và cha con đã chờ con rất lâu rồi. Cô gái này là?”
Tô Niên Niên cười tủm tìm tự giới thiệu: “Chào cô, cháu tên là Tô Niên Niên.”
Người họ Tô ở Dụ Thành không nhiều, Diệp Tư Vân trầm tư một lúc, lại tính toán tuổi của Tô Niên Niên, đã đoán được cô là con gái của Tô Dĩ An và Sở Tố Tâm.
Mặc dù Tô Dĩ An mất sớm, nhưng năm đó dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dựa vào sức mình sáng lập nên công ty xây dựng Tô thị, sau khi kiếm được mấy khoản nhờ buôn bất động sản lại thành lập thêm mấy công ty con, những năm đó có thể nói là phong sinh thủy khởi ở Dụ Thành, được xưng là thần đồng thương nghiệp.
Cho đến nay, sản nghiệp dưới tên Tô Dĩ An không còn huy hoàng như năm đó, nhưng cũng có một góc nhỏ ở Dụ Thành.
“Là Niên Niên à, sao hôm nay mẹ cháu không đến? Không ngờ cháu đã lớn vậy rồi, đứa nhỏ này, mấy năm nay chịu khổ nhiều rồi...” Diệp Tư Vân giả vờ đau lòng nói.
Bên ngoài Tô Niên Niên vẫn duy trì nụ cười nhưng trong lòng không cười, buổi tiệc này vốn không hề mời Sở Tố Tâm, sao mẹ cô đến được?
Doãn Sơ Hạ đứng bên cạnh tròng mắt sắp bốc lửa, cô ta thật không ngờ, Tô Niên Niên lại xuất hiện cùng Cố Tử Thần ở đây!
Chu Thanh cảm nhận được lửa giận của con gái, cố nén cảm giác khó chịu nói đôi câu với Tô Niên Niên, rồi lại chú ý đến Cố Tử Thần.
“Tử Thần lại cao lớn thêm rồi, Sơ Hạ nhà cô luôn nói cháu là nam thần, giờ xem ra đúng là danh bất hư truyền!” Chu Thanh cười cười: “Mấy đứa trẻ các cháu cứ tâm sự đi, các cô không quấy rầy nữa.”
Nói rồi Chu Thanh và Diệp Tư Vân rời đi, để lại một mình Doãn Sơ Hạ.
Trước khi đi, Chu Thanh thấp giọng dặn dò: “Mặc kệ nha đầu này quyến rũ Cố Tử Thần thế nào, con cũng tuyệt đối không được để nó đắc thủ!”
Doãn Sơ Hạ cắn môi, lúc đối mặt với Cố Tử Thần, nở nụ cười ngọt ngào: “Anh Tử Thần, anh còn chưa ăn cơm tôi đúng không, bên kia có bánh gato, chúng ta cùng đi nhé!”
Từ đầu đến cuối, cô ta đều coi nhẹ Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên cũng không thèm để ý đến cô ta, nhưng khi nghe thấy bánh gato, đôi mắt sáng lên.
Cái tên Cố Tử Thần trời đánh này, buổi chiều đã lôi ra từ trong nhà ra, cô còn chưa được ăn gì đây, bụng đã sớm lép kẹp rồi.
“Hai người cứ từ từ trò chuyện.” Tô Niên Niên không kịp chờ đợi buông cánh tay Cố Tử Thần, mắt sáng lấp lánh đi đến trước bàn dài bày đồ ngọt.
Cố Tử Thần nhíu cậu, nha đầu này tự giác quá nhỉ?
Nhưng anh cho phép cô đi sao?
Trông thấy Tô Niên Niên lộ ra biểu cảm khao khát với đồ ngọt, đáy lòng Doãn Sơ Hạ khinh bỉ.
Tô Niên Niên muốn ăn điểm tâm, thì phải đi qua cô ta.
Doãn Sơ Hạ lặng lẽ vươn chân, chuẩn bị ngáng chân Tô Niên Niên.
Trong mắt Tô Niên Niên chỉ có đồ ăn, cho nên không thấy động tác của Doãn Sơ Hạ.