Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“A...” Đợi đến khi cô lấy lại tinh thần, cơ thể đã mất cân bằng, chuẩn bị ngã xuống đằng trước.
Tô Niên Niên đau khổ nhắm mắt lại.
Ngoài ý liệu, cô không ngã nhào xuống đất.
Cố Tử Thần kéo cô ở đằng sau, để cô không ngã sấp xuống đất.
Cơ thể Tô Niên Niên lung la lung lay, giống như bắt lấy nhánh cỏ cứu mạng túm tay Cố Tử Thần. Trời đất quay cuồng, dưới chân cô không vững, nhào vào lòng Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần chỉ khẽ nhíu cậu, không đẩy cô ra.
Doãn Sơ Hạ nhìn Tô Niên Niên “ôm ấp yêu thương”, tức giận đến nỗi hận không thể vấp một lần.
Mùi hương tươi mát sạch sẽ tràn vào trong mũi, Tô Niên Niên dùng sức hít một cái, cảm thấy mùi trên người Cố Tử Thần thật dễ chịu.
Cơ thể Cố Tử Thần cứng đờ, một tay đẩy cô ra.
Tô Niên Niên lúng túng cười, quay người trừng mắt nhìn Doãn Sơ Hạ: “Bạn học Doãn, đi đứng không tốt thì hãy đi bệnh viện mà khám, đừng có động tí là giở trò với người khác, đây là bệnh, phải trị!”
Sắc mặt Doãn Sơ Hạ thoạt đỏ thoạt trắng, cuối cùng nói: “Tôi không biết cậu đang nói gì.”
Tô Niên Niên không để ý cô ta, trong lòng còn đang nhung nhớ bánh gato, hấp tập chạy tới ăn bánh gato.
“Anh Tử Thần...” Tô Niên Niên vừa đi, Doãn Sơ Hạ vui mừng, vội vàng đi đến bên Cố Tử Thần. Không ngờ Cố Tử Thần lại xem cô ta như không khí, lướt qua cô ta tìm Tô Niên Niên.
Doãn Sơ Hạ căm hận nắm chặt nắm đấm, nổi giận đùng đùng đi tìm mẹ mình.
-----------------------
Tô Niên Niên cầm thìa xúc một muỗng, thấy Cố Tử Thần đi đến cạnh mình, cho là anh cũng đang đói bụng, bèn đưa miếng bánh gato cho Cố Tử Thần: “Anh cũng đói bụng à? Cái bánh này ăn ngon nhất, vị bơ rất thơm...”
Cố Tử Thần không nhúc nhích, nhàn nhạt quét mắt nhìn miếng bánh gato.
Tô Niên Niên chân chó đưa thìa tới, lông mi Cố Tử Thần run lên, cầm lấy thìa khoét một góc nhỏ, khi đưa vào miệng động tác hơi ngừng lại, sau đó mặt không đổi đưa thìa cho Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên thật đói bụng, hoàn toàn không nghĩ nhiều, nhận lấy thìa bắt đầu ăn.
Đợi đến khi cô ăn xong miếng bánh gato, mới chợt nhớ ra...
Cố Tử Thần vừa dùng thìa cô?
Trời ơi, sau đó cô nhận lấy thìa dùng tiếp?!
Hôn gián tiếp. Ba chữ này nổ tung trong đầu Tô Niên Niên, mặt của cô lập tức đỏ bừng.
Oh my god! Cô thật sự không cố ý!
Cố Tử Thần nhìn sắc mặt cô ngừng biến hóa, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên, có điều che giấu rất tốt, không lộ ra.
Tô Niên Niên duy trì động tác mặt đỏ tim đập này rất lâu, mới bị tiếng âm nhạc vang lên cắt ngang.
Tiếng đàn violon dịu dàng vang lên, vũ hội chính thức kéo tấm màn bắt đầu.
Cố Ngôn Chuẩn và Diệp Tư Vân chẳng biết đã đi đến bên Cố Tử Thần từ lúc nào, Cố Ngôn Chuẩn cười ha ha nói: “Tử Thần, sao lại thất thần vậy?”
Diệp Tư Vân vội nói: “Điệu nhảy đầu tiên, con hãy mời Sơ Hạ nhảy đi, mẹ nghĩ con bé nhất định sẽ rất vui.”
Cố Tử Thần không nói gì, Cố Ngôn Chuẩn vỗ vai anh: “Nghe lời mẹ con đi, cha thấy con gái Doãn gia kia rất tốt...vừa thông minh vừa xinh đẹp...”
“Con đã có bạn nhảy.” Cố Tử Thần mở miệng cắt ngang, trong lòng cười lạnh, anh không hề thấy Doãn Sơ Hạ thông minh xinh đẹp chỗ nào.
Chẳng qua là muốn lợi dụng hai đứa con để làm thông gia buôn bán, sao phải nói đường hoàng như vậy.
Cố Ngôn Chuẩn sửng sốt, thấy Cố Tử Thần kéo tay Tô Niên Niên đi, không quay đầu lại.