Nàng mở quyển sổ ra, bên trong đều là một loạt chữ nhỏ, thoáng trợn to mắt, hỏi thái tử: Đây là nét chữ của Kính Ý hoàng hậu?
Thái tử vuốt cằm.
Ngụy Tử Ngô không khỏi cảm thán. Không phải nàng khoe khoang, có thể so sánh với chữ viết của nàng thì đã rất tốt, thật đúng là cực nhỏ. Chữ viết của nàng thanh tú phiêu dật, căn cốt thanh tú, bút họa thiên nhỏ, đặc biệt là lực đạo khi viết liền nét bút, thoạt nhìn có một phong cách riêng.
Bất quá đột nhiên Ngụy Tử Ngô nhớ tới, thái tử trước mắt chữ viết so với nàng càng khéo léo hơn, không ít người tán thưởng chữ viết thái tử như long như phượng, khí thế hào túng, giống bản thân hắn tiêu sái tuấn bạt.
Nhưng mà, trọng điểm không phải là thái tử, trọng điểm là chữ viết của nàng độc đáo như vậy, cư nhiên lại giống Kính Ý hoàng hậu bảy tám phần. Nhưng mà nàng lại chưa bao giờ bắt chước bút tích của Kính Ý hoàng hậu.
Ngụy Tử Ngô nhìn thái tử, khó trách tại sao hắn lại muốn nàng giúp hắn viết chữ, ước chừng là muốn hồi tưởng quá khứ.
Về sau, ta để cho Ngụy nhị cô nương tới chỗ ta viết chữ, ngươi bắt đầu như thế nào, có thể làm được không?
Ngụy Tử Ngô gật đầu: Có thể.
Vì có thể cứu Ngụy Nghiêu, nàng đã sớm chuẩn bị đến những chuyện liên quan đến ham muốn xác thịt, huống chi là yêu cầu đơn giản như thế này.
Sau khi ngồi khoảng một nén nhang, Ngụy Tử Ngô nói: Ta đáp ứng thái tử điện hạ.
Nàng chỉ có thể đáp ứng thái tử trước, nhưng nếu muốn nàng đối phó người thân trong nhà, nàng không làm được. Chờ phụ thân trị bệnh tốt, mọi chuyện sẽ nói khác.
Thái tử cho Cố Huống đem giấy bút tiến vào.
Ngụy Tử Ngô đề bút, cúi người, ở phía trước phần ghi tên, nàng đột nhiên nói: Điện hạ, nếu ta ký cái này, người tính khi nào thì phái Phó Dư Châu đi Liêu Tây? Tình hình của cha ta bên kia, không thể nói là quá tốt. Người cũng biết, chuyện nhân sinh bệnh hoạn này, không thể nào kéo dài. Hôm nay ta kí khế ước này, ngày mai người có thể phái Phó Tứ công tử đi Liêu Tây không?
Thái tử cũng không hàm hồ, nói: Được. Ngày mai để hắn khởi hành.
Vậy... Có thể viết rõ ràng hay không, nếu Phó Dư Châu không thể trị liệu tốt cho cha ta, phần khế ước này sẽ bị hủy.
Thái tử dễ nói chuyện, nói: Có thể.
Vậy có thể chờ cha ta chữa khỏi hay không, ta mới làm việc cho điện hạ.
Đối mặt với việc được một tấc tiến thêm một thước của Ngụy Tử Ngô, lúc này thái tử không tiếp tục nói, hơi hơi nhấc mi, làm cho ý đồ của Ngụy Tử Ngô không thể thực hiện được.
Ngụy Tử Ngô liền không hề đặt câu hỏi, cúi đầu đem tên của mình viết lên.
Mà bên kia, Chu Li Tuệ cũng hẹn gặp Cố Kiến Tự ở cửa hông hậu viên Chu Phủ gặp mặt, chỉ e hắn không đến, ánh mắt trông mong nhìn xuyên suốt, cuối cùng cũng thấy được thân ảnh một nam nhân.
Chu Li Tuệ chạy đến bên người nam nhân, bị Cố Kiến Tự đẩy ra một phen.
Chu Li Tuệ có chút tủi thân, mặc dù ngày thường nàng không gây chú ý bằng Ngụy Tử Ngô, nhưng mà bề ngoài xinh đẹp, như thế nào lại bị ghét bỏ.
Cố Kiến Tự nhìn đối phương, hỏi: Ai cho ngươi bịa đặt lời đồn về Ngụy Tử Ngô?
Chu Li Tuệ hơi bĩu miệng, nói: Vương gia, ta đây không phải là đang giúp người sao...
Giúp ta cái gì?
Người không muốn cưới ta, không phải là vì lo lắng Ngụy Tử Ngô sẽ gả cho người khác sao? Nhưng nếu thanh danh của nàng không tốt, nhà ai sẽ dám cưới nàng, đến lúc đó...
Câm miệng. Cố Kiến Tự thanh âm lạnh lẽo làm Chu Li Tuệ run rẩy. Hắn nói tiếp: Chu Li Tuệ, lần này cũng không sao, lần sau không cần tự chủ trương. Chuyện của Ngụy Tử Ngô là do ta lo liệu, không cần phiền đến ngươi.
Lòng Chu Li Tuệ tràn đầy lo lắng nói: Vương gia, vậy ngươi sẽ lấy ta sao?
Cố Kiến Tự không nói gì.
Chu Li Tuệ vội hỏi: Nếu vương gia muốn nạp Ngụy Tử Ngô thì cứ nạp, ta cam đoan, sau này sẽ không cản người đi đến chỗ của nàng. Ta nguyện cùng nàng hầu hạ vương gia.
Nói đến hầu hạ, mặt Chu Li Tuệ thoáng chốc đỏ ửng.
Cố Kiến Tự nhìn Chu Li Tuệ mang bộ dáng xấu hổ, xoa bóp mi tâm, trong lòng căm tức, Chu Li Tuệ này đúng là phiền toái, chính là Ngụy quý phi tìm cho hắn.
Phụ thân Chu Li Tuệ đã sớm chu đáo biểu hiện trung tâm với hắn, cho dù không có Chu Li Tuệ, hắn cũng có thể khống chế Chu gia. Ngụy quý phi là phụ nữ, lại có cảm giác,có quan hệ thông gia thì mới vững chắc.
Ngày hôm trước hắn đến tòa nhà Tương Quân Hạng gặp mật thám, Chu Li Tuệ cư nhiên mặc cái sa mỏng ở bên trong chờ hắn, thấy hắn liền chui vào lòng ngực hắn. Không có Ngụy quý phi giúp đỡ, Chu Li Tuệ cũng không thể đi vào trong phòng kia. Nữ nhân này cảm thấy bị hắn nhìn thấy thân thể, nghiễm nhiên tự coi mình là nữ nhân của hắn.
Cố Kiến Tự biết Chu Li Tuệ người này có chút cực đoan, không xong không dừng lại được, nhân tiện nói: Chu Li Tuệ, chuyện khác ta cũng không nhiều lời, ngươi nhớ kỹ, Ngụy Tử Ngô tốt xấu cũng là thân biểu muội của ta, Ngụy gia là nhà mẹ đẻ của mẫu phi ta, Ngụy Tử Ngô mất mặt, ta cũng không vinh dự? Về phần ngươi...
-----------------------------
Vài chương đầu có chỉnh sửa, các bạn copy truyện mình edit sang trang khác thì chịu khó chỉnh lại nha, thanks *-* By: Nguyệt Cát