Chu Li Tuệ dùng ánh mắt chờ đợi nhìn nam nhân, liền nghe hắn nói: Chỉ cần ngươi thành thành thật thật, đừng xen vào chuyện của ta, nên lo lắng thì lo lắng.
Chu Li Tuệ cũng biết không thể đem Cố Kiến Tự quản thật chặt, nhân tiện nói: Ta đã biết, vương gia. Ta cũng vì một lòng suy nghĩ cho vương gia. Nếu người cưới Ngụy Tử Ngô, nàng sẽ không có khả năng hiền lành giống như ta đây.
Cố Kiến Tự làm gì có kiên nhẫn nghe nàng nói Ngụy Tử Ngô hiền hay không hiền, nói: Được rồi. Ta phải đi.
Chu Li Tuệ đành phải nắm chặt khăn tay, kiềm chế cảm xúc không đành lòng xuống, nhìn đối phương xoay người, cũng không quay đầu lại biến mất trong bóng đêm.
Mà thân ảnh Cố Kiến Tự biến mất trong bóng đêm cũng cười lạnh.
Hôm nay Ngụy quý phi buộc hắn ra quyết định, nói cho hắn biết: Đến lúc đó chúng ta nói rõ ràng với cậu ngươi, cưới Chữ Lí Tuệ chỉ là kế sách tạm thời, hứa cưới Xúc Xúc cho người khác cũng là tạm thời, tất cả đều là các ngươi hy sinh vì đại cục, đến ngày ngươi đăng cơ, sẽ cho Xúc Xúc làm hoàng hậu. Cậu ngươi sẽ tự hiểu.
Lúc ấy Cố Kiến Tự bị Ngụy quý phi nhìn rồi cười lạnh một cái. Tính khống chế của Ngụy quý phi rất mạnh, lại còn nói ra Cho dù nữ nhi Ngụy gia gả cho người xuất sắc đến đâu, tương lai cũng phải làm hoàng hậu.
Nếu không có nữ nhi Ngụy gia là Ngụy Tử Ngô, đổi thành người khác, hắn đã sớm loại bỏ.
Ở Yên Chử Lí, lại là một tình cảnh khác.
Thái tử tiếp nhận tờ giấy còn dính nét mực chưa khô, lướt mắt sơ qua.
Ngụy Tử Ngô có vài phần khẩn trương nhìn nam nhân, không biết nội dung mình viết có qua được không.
Nhưng rất nhanh nàng đã nghe thái tử hỏi nàng: Nguyện vì thái tử làm trâu làm ngựa, mặc cho thái tử sai khiến?
Ngụy Tử Ngô gật đầu, nội dung nàng viết thực sự rất mơ hồ, tuyệt đối trong lời nói không có bán thân cho thái tử.
Nàng cũng không có hỏi thái tử, trừ bỏ viết chữ, nàng còn phải làm chuyện nào? Như vậy đợi đến thời điểm cầu thái tử, nàng mới có thể nghĩ biện pháp cự tuyệt một ít điều kiện không thỏa đáng. Nàng tận lực nghĩ đường lui cho mình.
Cố Kiến Thúy tươi cười nghiền ngẫm: Ngụy nhị cô nương thật đúng là có ý tứ.
Ngụy Tử Ngô có điểm không yên, không biết câu có ý tứ của thái tử là có ý gì, càng lo lắng thái tử nói không đủ thành ý. Nói thật, nàng đối với người nam nhân này, từ đáy lòng đều phòng bị cùng sợ hãi, dù cho hôm nay hắn đối với nàng ôn hòa mà trước nay chưa từng có.
Hôm nay thái tử tâm tình tốt, cân nhắc một lát, nói: Được, làm theo ngươi viết cũng có thể. Bất quá, ta cũng có yêu cầu...
Ngụy Tử Ngô vừa thở phào tâm lại tiếp tục khẩn trương.
Thái tử nói: Từ nay về sau, ngươi không thể quá thân cận cùng Cố Kiến Tự.
Ngụy Tử Ngô trầm mặc.
Thái tử nhìn nàng: Làm không được?
Ngụy Tử Ngô nhìn thằng hình thêu trên xiêm y Cố Kiến Tự, sau khi suy tư nói: Điện hạ, người nói, sẽ không cần ta đối phó Cố Kiến Tự. Kì thực ta, ta... Có thể năm sau ta sẽ gả cho biểu ca.
Trong nháy mắt, Ngụy Tử Ngô cảm thấy ánh mắt thái tử trở nên có chút dọa người. Tức thì không khí nặng nề, làm người ta không khỏi cảm thấy khó thở.
Ngụy nhị, vừa rồi ta đã nói các ngươi không thể quá thân cận, vậy ngươi cảm thấy, ta sẽ đồng ý cho ngươi gả cho hắn?
Nhưng mà lúc trước điện hạ vẫn chưa nói, muốn nhúng tay... vào hôn sự của ta. Ngụy Tử Ngô cau mày.
Ánh mắt thái tử khó phân biệt: Xem ra, ngươi rất muốn gả cho biểu ca ngươi.
Ngụy Tử Ngô nhấp môi dưới, cũng không phải là nàng muốn gả cho nam nhân, chỉ là không hi vọng chuyện nhân duyên của nàng thái tử cũng làm khó dễ.
Nàng biết thói quen của Cố Kiến Thúy là nắm trong tay rất nhiều tánh mạng và vận mệnh của người khác, nam nhân hung hãn cỡ nào đứng trước mặt hắn cũng cúi đầu xưng thần, đương nhiên nàng không thể cùng hắn tranh phong.
Thấy Ngụy Tử Ngô trầm mặc, thái tử thản nhiên phát ra tiếng cười nhạo, nói: Ngụy nhị cô nương tự tay viết khế ước, vừa mới viết xong, liền tính đổi ý?
Bất quá bản năng Ngụy Tử Ngô là xuất phát từ việc tránh làm hại người khác, tận cùng khả năng tìm chỗ tốt cho mình, thấy thái tử nói như vậy, liền nói ngay: Đương nhiên không phải, ta đáp ứng như lời điện hạ.
Là lúc trước nàng còn chưa lo lắng. Nếu có thể chữa khỏi cho cha của nàng, thái tử sao có thể để cho nàng gả cho biểu ca, như vậy không phải là vô duyên vô cớ gia tăng trợ lực cho biểu ca sao. Vừa nghĩ như vậy, liền không biết mà nói thái tử quá đáng.
Chỉ là, nàng phải mau chóng tìm biện pháp nói cho cô biết chuyện này mới được. Đương nhiên, không thể nói cho cô biết nàng cùng thái tử lén lút lập khế ước, chỉ có thể nghĩ lí do khác để cự tuyệt.
Ngụy Tử Ngô vừa nghĩ liền thông suốt, liền nhìn về phía thái tử, nói: Điện hạ còn yêu cầu nào khác nữa không?
Vẻ mặt thái tử hơi hòa hoãn: Bây giờ liền viết giúp ta vài trang sách đi.
-------------------------------
Hổm rày cứ phân vân về mấy cái thứ tự của mấy ông hoàng tử, giờ mới biết ông Tự thứ hai còn ông Thúy thì thứ ba, còn một ông là đại ca nữa ^-^