Màu Đen Màu Xám

Chương 183: Q.5 - Chương 183: Chương 183: Nhà cũ 2




Vào bữa tối, cả Sirius và Harry trông có vẻ nặng nề tâm sự, rất không có khẩu vị.

Khi đã dùng bữa xong, trời vẫn còn chưa tối, bà Weasley nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn, có vẻ muốn đi thăm ông Weasley. Cặp sinh đôi lập tức ầm ĩ muốn đi cùng, ngay cả Ginny và Ron cũng nhìn mẹ bọn họ đầy kỳ vọng.

Bà Weasley do dự một hồi, cuối cùng cởi tạp dề ra rồi nói: “Được rồi!” bà cảnh cáo, “Không được phép gây chuyện! Và…các con phải trở về nhà!”

Đám trẻ nhà Weasley hoan hô đứng dậy. Ron lôi kéo Harry chạy ra ngoài cửa, hưng phấn nói: “Đi thôi, chúng ta đi chuẩn bị vài thứ!”

“Này…” Harry bị kéo thì lảo đảo một chút, “Tớ nghĩ…tớ không đi được…”

“Cái gì?” Ron kinh ngạc.

“Tớ phải…làm bài tập.” Harry dừng một chút, “Bài luận của tớ vẫn chưa xong.”

“Tớ cũng chưa xong, cùng lắm thì thức đêm làm thôi!” Ron nói.

“A, Đúng vậy!” đôi mắt xanh biếc của Harry trốn tránh ánh mắt Ron, sắc mặt tái nhợt, “Nhưng mà…Sylvia ở đây! Cũng không thể để cậu ấy ở đây một mình chứ, đúng không?”

“Cô ta không ở đây một mình, đã có chú Sirius và giáo sư Lupin còn gì.” Ron nhìn Harry đầy hoài nghi, một lát sau nói: “…được rồi, tùy ý cậu vậy!”

Cậu ta xoay người đi theo hai người anh đi lên lầu. Harry nhìn có vẻ như thở phào nhẹ nhõm, cậu ấy ngồi xuống ghế, lấy tay xoa trán.

Tôi nghi hoặc nhìn cậu ấy một chút, cầm tách café đi theo giáo sư Lupin, ra khỏi bếp và đi lên lầu.

“Giáo sư Lupin, Weasley tiên sinh bị thương như thế nào vậy?” Tôi đứng bên cạnh cầu thang hỏi.

“À…” Lupin nói, “Ông ấy bị rắn cắn. Một con rắn rất lớn, miệng vết thương rất sâu, hơn nữa hình như nước bọt của nó có thành phần chống đông máu…”

“Lúc chiều Ron nói Harry cứu ông ấy?” Tôi ngạc nhiên, không thể nói tôi không tin Harry nhưng tôi không nghĩ cậu ấy có thể làm gì đó để chữa vết thương như thế…

“Đúng vậy . Trò cũng biết đó, có đôi khi chúng tôi sẽ có một ít nhiệm vụ cần làm ở chỗ vắng người. Chỗ đó rất vắng vẻ. Nếu không nhờ Harry phát hiện ông ấy kịp lúc…” Lupin dừng lại trước một cánh cửa, nói, “…hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.”

Tôi giật mình: “Mọi người để Harry tham gia?”

“Không!” Lupin nhíu mày, đẩy cửa ra, “Chúng tôi sẽ không để người chưa đủ tuổi tham gia. Trò có muốn vào ngồi một lát không?”

“Vâng!” Tôi nói.

Tôi đi theo sau Lupin vào phòng. Ngay sau đó thì choáng nặng.

Quần áo của Lupin luôn rất cũ kĩ, có đôi khi sẽ có vài mụn vá, nhưng rất sạch sẽ. Trong điều kiện kinh tế túng quẫn mà vẫn có thể chiếu cố tốt chính mình nhiều năm như vậy, bởi vậy tôi luôn nghĩ rằng thầy ấy là người rất giỏi việc nhà.

Bất quá sự thật trước mắt nói cho tôi biết, điều tôi nghĩ chưa hẳn đã đúng. Phương diện khác thì tôi không biết, nhưng tôi có thể xác định, ít nhất Lupin hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là “sắp xếp không gian hợp lý“.

Căn phòng trước mắt tôi hiện giờ giống những căn phòng khác trong nhà Black, mang vẻ cổ xưa. Nhưng mà sát tường là những lồng sắt nhỏ, hoặc là thứ gì đó, dày đặc chất cao đến trần nhà. Trong rương có vài thứ nhìn khá quen mắt, dường như tôi đã từng nhìn thấy trong văn phòng. Bọn chúng chen chúc cùng chỗ, phát ra những thanh âm nho nhỏ, và có vẻ như có thể rơi đổ bất cứ lúc nào.

Giáo sư Lupin dùng đũa phép cố định một cái hòm ở sát tường, cẩn thận lấy một bộ bàn ghế ra từ bên dưới cái đống hỗn độn đó, “Ngồi đây này, Sylvia!”

“À…” Tôi đặt tách cà phê lên bàn, chọn chỗ cách xa đống rương hòm đó nhất mà ngồi, vô cùng bất an nhích nhích mông.

“Không cần lo lắng!” Lupin ngồi xuống đối diện tôi, mỉm cười, “Tôi đã dùng bùa chú định trụ chúng nó rồi. Tuy nhìn có vẻ nguy hiểm…nhưng sẽ không bị đổ đâu!”

“…” Tôi thì lại cho rằng nếu dùng bùa chú chỉ để cố định chúng không đổ, không bằng tìm cách sắp xếp chúng lại cho gọn gàng thì tốt hơn nhiều.

“Những gì giáo sư nói lúc nãy, con vẫn chưa hiểu, giáo sư Lupin!” tôi giả bộ bình tĩnh uống cà phê, “Giáo sư nói mọi người sẽ không để người đủ tuổi tham gia? Nhưng chính giáo sư đã nói Harry là người phát hiện.”

“Hai chuyện này thật ra không có mâu thuẫn…” Lupin do dự một chút, “Tôi nghĩ trò có thể tâm sự với Harry…”

“Con đương nhiên sẽ làm thế!” tôi nói, “Nhưng trước đó con muốn biết nhiều tin tức một chút…vì trông Harry không có vẻ cao hứng khi cứu được tiên sinh Weasley.”

“Được rồi.” Lupin nói, “Harry có một giấc mơ rất chân thực, thằng bé trông thấy một con rắn cắn Arthur. Sau đó mọi người tìm thấy Arthur ở nơi nó thấy trong mơ.”

“Nghe qua rất khó tin.” Tôi kinh ngạc nhíu mày, “Nhưng vì sao cậu ấy vẫn rầu rĩ như thế?”

“Đứng trên lập trường của nó, tôi có thể hiểu được. Vì chúng tôi không để cho nó biết chuyện gì nên nó cũng không chịu nói cho chúng tôi biết gì. Quả thật, cảm giác không biết gì thật sự rất khó chịu.” Lupin ôn hòa trả lời, “Tôi nghĩ Harry đang cần được khai thông, chúng tôi rất muốn phân ưu cùng nó nhưng lại không thể. Sylvia, trò thì có thể đấy! Trò là người cẩn thận lại suy nghĩ tinh tế, đồng thời lại là bạn của Harry. Có lẽ thằng bé sẽ nguyện ý tâm sự cùng trò mọi việc trong lòng nó…”

“Con sẽ làm hết sức.” Tôi nói, “Nhưng con nghĩ chú Sirius thích hợp hơn chứ? Chú ấy là cha đỡ đầu của Harry mà.”

“Nếu không phải gần đây Sirius đang đắm mình trong phẫn nộ thì tôi nghĩ cậu ấy rất thích hợp!”

“Phẫn nộ?” Tôi nói, “Con tưởng chú ấy suy sụp?”

“À…đúng vậy! Phẫn nộ, nôn nóng, suy sụp, đều không sai biệt lắm.” Lupin mỉm cười.

“Chú ấy sao thế? Hình như ngay cả râu chú ấy cũng không cạo…”

“Đại khái là do hôm Arthur bị thương, Fred và George muốn đến bệnh viện. Chúng ta không có cách giải thích vì sao người nhà lại biết chuyện trước khi được bệnh viện thông báo…vì vậy Sirius đã ngăn cản bọn chúng.”

Tôi biết chưa dừng ở đó, “Sau đó thì sao?”

“À…bọn chúng làm ầm ĩ lên. Sirius nói cho bọn chúng biết, Arthur sẽ không cảm ơn nếu bọn chúng làm hỏng việc của Hội Phượng Hoàng. Bọn chúng không biết có những việc quan trọng đến độ có thể đánh đổi bằng tính mạng.”

“Chú Sirius đúng là có thể nói vậy.” Tôi nghĩ, nghi hoặc nhìn Lupin.

Bởi vì sắp đến ngày trăng tròn, Lupin thoạt nhìn có vẻ tốt hơn nhiều so với bình thường. Trên mặt hơi hơi có huyết sắc, làn da cũng sáng hơn. Nhưng sau khi qua ngày trăng tròn, giáo sư sẽ giống như đã dùng hết sinh lực của một tháng vậy, ngay lập tức lại có vẻ tái nhợt tiều tụy.

Giáo sư mỉm cười, đồng tử màu vàng nâu hơi hơi lóe sáng nhờ ngọn đèn.

“Đương nhiên là vậy. Nhưng, lúc đó Arthur có khả năng sẽ chết, George và Fred đương nhiên sẽ chẳng nghe vào được gì.”

“Đúng vậy!” Tôi đáp. Nếu như sinh mệnh của Blaise bị đe dọa…tôi nhất định sẽ giết chết kẻ dám ngăn tôi đi gặp cô.

“Cặp sinh đôi nói…” Lupin thản nhiên, “Cậu ấy có thể nói nhẹ nhàng được như vậy là vì cậu ấy chỉ ở đây, chẳng có nguy hiểm gì cả!”

Trái tim của tôi co rút.

“Khi chúng tôi còn trẻ giống các trò…” Lupin quan sát biểu tình của tôi, “Sirius càng tự tại hơn bao giờ hết, cậu ấy chỉ làm việc mình thích làm, đôi lúc cậu ấy còn chẳng thèm nhượng bộ James. Cậu ấy chán ghét nhất là sự yên bình, cậu ta ưa thích mạo hiểm và những việc kích thích. Vì vậy Sirius và James rất ăn nhịp với nhau.”

Giáo sư mỉm cười khi nhớ lại, “Lúc chúng tôi còn là học sinh, chúng tôi quả thực có thể tự hào là những người hiểu biết nhất về các mật đạo cùng mật thất của Hogwarts. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi gia nhập Hội Phượng Hoàng, tham gia chiến tranh. Mỗi một lần ra trận là một lần đối mặt với sinh tử. Nhưng James và Sirius lại không phải là những người thích ở hậu phương…Về sau…trò cũng biết rồi.”

“Tôi nói nhiều như vậy, chỉ vì muốn nói, trong Hội Phượng Hoàng, Sirius là kẻ căm ghét nhất việc mình chẳng được làm gì.” Lupin nhìn thẳng vào mắt của tôi, ôn hòa nói, “Đúng vậy! Cậu ấy là anh hùng, là danh nhân nhưng đối với Sirius những thứ đó chẳng là gì. Cậu ấy cũng không muốn chỉ vì mình nổi danh mà không được làm gì. Thậm chí cậu ấy còn ghen tị với Severus.”

“Con biết chú ấy ghét giáo sư Snape!” Tôi nói.

Lupin nở nụ cười, “Tôi cũng không thể phủ nhận điều này, bọn họ đúng là đối thủ trời sinh. Nhưng tôi cũng không có cách phủ nhận cậu ấy ghen tị với Severus. Công tác mà Severus phụ trách là phi thường nguy hiểm nhưng có vẻ Sirius rất tình nguyện nhận công việc đó.”

“Nghe qua, Sirius giống như cơn gió không thể dừng…” Ta nghĩ một chút, “…hay nói đúng hơn là ngựa hoang không thể thuần phục?”

“Tôi thích cách nói sau hơn!” Lupin cười nói, “Bởi vì cậu ấy lúc nào cũng dây dưa không ngớt đòi hỏi nhiệm vụ, và cũng vì chẳng có ai đến nhận lời mời của học viện nên Dumbledore mới sắp xếp cho cậu ấy trở thành giáo sư mới.”

“Kỳ thật chú ấy giảng bài rất hay!” Tôi nói.

“Tôi cũng nghĩ thế, trước kia cậu ấy học môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám cũng rất tốt!” Lupin nói, “Cậu ấy chẳng thích hợp làm giáo sư chút nào. Nhưng mà Hội Phượng Hoàng thật sự là không có công tác thích hợp để giao cho cậu ấy. Hiện tại Hội có nhiều công tác bí mật, cậu ấy chỉ gây chú ý. Chính vì vậy cậu ấy bị cho ngồi không. Để cậu ấy yên ổn làm giáo sư ở trường, mọi người đã mất rất nhiều công sức thuyết phục. Nếu để cậu ấy rảnh rỗi, không ai dám chắc cậu ấy sẽ làm ra chuyện gì khiến người khác kinh ngạc nữa.”

“Con có thể tưởng tượng được.” Tôi nói. Chú ấy làm gì có khả năng ngoan ngoãn ở nhà chờ mọi người hoàn tất công tác trở về?

“Tóm lại…” Lupin nói, “Trò đã hiểu chưa? George và Fred nói trúng chỗ đau của cậu ấy.”

“À…đúng thế!” Tôi nói. Có lẽ cặp sinh đôi nhà Weasley bị kích động bởi việc của cha mình nên mới nói thế. Nếu là lúc khác, Sirius có thể cười cho qua nhưng lúc này thì không thể.

“Hiện tại cậu ấy quyết định từ chức. Cậu ấy muốn trở về Hội làm việc. Trò cũng biết đó, chuyện gì cậu ấy đã quyết tâm thì người khác rất khó thuyết phục cậu ấy đổi ý.”

“Con biết.” Tôi nói. Tôi cũng có cùng nhận định về Sirius như vậy.

“Cho nên chúng tôi cần trò, Sylvia!” Lupin mỉm cười nói.

“Con?” Tôi kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy! Lúc cậu ấy bị Hội đình chỉ công tác, tôi còn tưởng phải mất rất nhiều thời gian và công sức để thuyết phục cậu ấy ở lại Hogwarts. Nhưng hình như khi đó trò đang gặp phải rắc rối gì đó nên cậu ấy mới ở lại trường trông nom mới có thể yên tâm.” Lupin hơi hơi nghiêng mình, ánh mắt ôn hòa, “Sylvia! Mặc kệ trò có muốn thừa nhận hay không thì trò cũng là đứa trẻ duy nhất của nhà Black. Nếu Sirius là con ngựa hoang, như vậy trò chính là dây cương để thuần hóa nó.”

Tôi trầm mặc một hồi.

“Con phải làm gì?”

“Thuyết phục cậu ấy ở lại Hogwarts. Trừ việc đó ra, trò không cần làm gì cả.” Lupin nói, “Hiện tại Tử thần Thực tử đều ở chỗ tối, nhưng bọn chúng vĩnh viễn sẽ không ngồi yên. Thời điểm bọn chúng hành động, chính là lúc Sirius ra tay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.