1996. 01. 03
Hắn không muốn tiếp tục ở cùng một chỗ với một đám tiểu quỷ chết tiệt nữa. Hắn muốn trở về Hội Phượng Hoàng nhận việc.
Dumbledore bác bỏ thư từ chức của hắn. Không ảnh hưởng, hắn có thể viết lại. Nếu Hội Phượng Hoàng không cần mặt của hắn, hắn có thể sử dụng thuốc Đa-dịch. Nếu cần thiết, hắn chấp nhận hủy dung.
Hắn không sợ chiến đấu, hắn chỉ sợ ngày qua ngày trôi qua trong phiền chán. So với việc ẩn náu nơi hậu phương an toàn, hắn tình nguyện chết trong chiến đấu.
Một khi Sirius Black đã quyết định, không ai có thể thuyết phục hắn.
Hiện tại, hắn quyết tâm .
Sirius dựa vào cửa bếp, nhìn cô gái nhỏ nhà Black hai tay cầm cốc cà phê nóng, vừa đi vừa trò chuyện với bạn tốt của hắn, khóe miệng lộ ra nụ cười, lại cảm thấy có chút áy náy.
Hắn chắc phải kết thúc trách nhiệm của một trưởng bối rồi, không thể tiếp tục chiếu cố con bé cả đời.
Sau đó hắn mặc áo khoác, đi qua cánh cửa tối om, đi đến cạnh chiếc mô tô yêu quý vẫn luôn ở ngoài.
Nếu hắn muốn tiếp tục chiến đấu ở tiền tuyến, hắn cần phải xử lý một việc. Chỉ có an bài xong, hắn mới có thể an tâm.
Hai giờ sau, Sirius dừng lại trước cổng trang viên Sadie. Hắn tắt máy xe, gõ cửa nhà Sadie.
Một gia tinh nhanh chóng xuất hiện, nó cẩn thận lắng nghe lời nhắn của hắn, lại hơi cúi người một cái, thỉnh cầu hắn chờ ngoài cửa một chút.
Nó nhanh chóng quay lại, mở cửa lớn ra, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân mời ngài vào.”
Sirius đi theo gia tinh dẫn đường, tò mò đánh giá trang viên này.
Tuyết đọng vẫn chưa tan, trong màn đêm, mặt cỏ dường như loang lổ. Rất rõ ràng, trang viên này không còn huy hoàng như xưa, nơi nơi đều có dáng vẻ suy tàn. Nhưng những chi tiết lại rất tinh xảo, dọc đường có thể thấy được những chuỗi linh lan xanh tốt dưới sự che chở của pháp thuật. Những bông linh lan đáng yêu trắng như tuyết rung rinh nhẹ trong làn gió đêm, mang đến những thanh âm đinh đang thanh thúy.
Sirius được mời vào phòng khách, lại chờ thêm một lúc, chủ nhân trang viên mới khoan thai xuất hiện.
Vị Sadie tiểu thư này, hắn từng gặp cô hai năm trước. Hắn mơ hồ nhớ đó là một người phụ nữ đẫy đà, trên người dính bột mì trắng xóa, ôm một thau bột, bộ dạng giống hệt một Muggle.
Hiện tại cô đang bưng một cái đĩa nhỏ đi về phía hắn. Cô vẫn đẫy đà nhưng mềm mại, mặc một áo choàng màu đen có thêu viền hoa ở cổ tay, cô nở một nụ cười lễ phép, tùy ý nhưng tự nhiên.
Cô không giống Muggle, nhưng cũng không giống với các cô gái quý tộc thuần huyết khác.
Sirius có chút mờ mịt nhìn mái tóc đen và đôi mắt đen của Sadie tiểu thư, đột nhiên cảm thấy hắn đã gặp qua cô từ lâu.
“Xin chào!” hắn bình tĩnh, đứng lên nói khách khí.
“Xin chào!” Sadie tiểu thư trả lời. Cô đặt đĩa bánh ở trước mặt hắn, “Mời ngồi. Tôi vừa ở trong bếp thử một công thức làm bánh mới, ngài sẽ thử nó cùng tôi chứ?”
“Cám ơn.” Sirius ngồi xuống. Không hiểu vì sao hắn có chút bất an khi thấy Sadie tiểu thư xuất hiện, hắn quyết định nói ngắn gọn.
Hắn lấy ra một văn kiện, đưa cho cô, “Thật có lỗi khi đã trễ như vậy mà tôi còn đến làm phiền, nhưng tôi vẫn nghĩ nên làm xong việc này thì tốt hơn.”
Sadie tiểu thư duy trì nụ cười lễ phép tiêu chuẩn, cầm lấy văn kiện kia, đọc lướt nhanh hết văn kiện.
Cô gấp nó lại, mang theo thần thái tự nhiên, nhướng mày hỏi, “Ngài Black, ý của ngài là gì?”
“Sylvia là huyết mạch của nhà Black.” Sirius đi thẳng vào vấn đề.
Có lẽ là quá mức thẳng, thần sắc cổ quái hiện ra trên mặt của Sadie tiểu thư.
“Sylvia nói cho ngài biết?”
Sirius không hề cảm thấy ngoài ý muốn khi nghe câu nói của Sadie tiểu thư. Hắn hoàn toàn không hoài nghi mối quan hệ huyết thống của hắn và Sylvia, bọn họ giống nhau quá mà.
“Đến bây giờ con bé vẫn không chịu thừa nhận nhưng…ai cũng biết, huyết thống ma pháp không bao giờ nhận lầm. Vả lại, thái độ đặc thù của con bé với tôi cũng khiến tôi cảm nhận được.”
Câu trả lời kiên quyết của hắn khiến Sadie tiểu thư hơi nhíu mày.
“Cho dù đúng như vậy…” cô rũ mắt xuống nhìn phần văn kiện kia, hòa ái mỉm cười, “…vậy đây là thế nào?”
“Đây là toàn bộ khế ước tài sản của gia tộc Black bao gồm tổ trạch, tiền bạc và những thứ khác…Vì Sylvia vẫn chưa đủ tuổi nên tôi cần người giám hộ của con bé ký tên!” Sirius nói.
Hắn nghiêng nghiêng người, lật văn kiện đến trang cần phải ký tên, “Tôi sắp sửa nhận công tác vô cùng nguy hiểm. Nếu tôi chết, con bé sẽ nhận được toàn bộ tài sản của gia tộc Black cùng với một nửa tài sản cá nhân của tôi!”
Hắn ngẩng đầu nhìn Sadie tiểu thư, đột nhiên cảm thấy cô càng ngày càng quen.
Có lẽ bọn họ đã từng gặp nhau trước đây. Bởi vì bọn họ đều có xuất thân là quý tộc cổ xưa. Khi đó gia tộc Black luôn yêu thích mở vũ hội, mời rất nhiều gia tộc quý tộc khác, đôi khi cũng có những gia tộc nhỏ.
“Thật xin lỗi!” Sadie tiểu thư lễ phép mỉm cười nói, “Tôi nghĩ phải có sự đồng ý của Sylvia thì tôi mới có thể ký tên vào văn kiện này, nhưng tôi không nghĩ con bé sẽ đồng ý. Chỉ cần không tiếp tục cuộc sống xa hoa quý tộc của tổ tiên, trang viên Sadie hoàn toàn có thể cho con bé có cuộc sống tốt đẹp!”
Nếu như nói với con bé, chắc chắn Sylvia sẽ cự tuyệt. Hắn nhìn cô gái trước mặt, lặng người đi.
“Tài sản của gia tộc Black có sử dụng huyết thống ma pháp. Cho dù không có văn kiện này, sau khi tôi chết, chúng nó cũng được chuyển giao cho Sylvia.” Hắn thành khẩn nhìn nữ nhân trước mặt, “Tôi chỉ muốn bảo đảm không có sự cố gì cả thôi!”
“Trước khi được Sylvia đồng ý, tôi sẽ không ký tên.” Sadie tiểu thư lắc đầu, trả lại văn kiện.
“Tôi chỉ không muốn để Sylvia biết tôi sẽ gặp nguy hiểm.” Sirius thoáng xấu hổ, “Tiểu thư cũng biết đấy, văn kiện này…có chút giống di chúc!”
“Chẳng lẽ không phải?” Sadie tiểu thư nhướng mày.
“Được rồi, là nó!” Sirius vội vàng nói, “Vì sao không thể ký? Đây là Sylvia nên có!”
Sadie tiểu thư trầm mặc .
“Theo góc độ cá nhân tôi mà nói…” một lát sau, cô nói, “…tôi thật không hy vọng con bé có quan hệ gì với gia tộc Black, với ngài. Có lẽ tôi có vẻ ích kỷ nhưng đây chính là những gì tôi nghĩ.”
Sirius khó hiểu nhìn cô.
“Người khác không biết, nhưng tôi nghĩ ngài biết, trước giờ tôi vẫn sống cùng con bé trong thế giới Muggle…” Sadie tiểu thư mỉm cười, thanh âm nhỏ nhẹ, “Lúc bắt đầu, cuộc sống của chúng tôi quả thật không tốt chút nào nhưng cuối cùng cũng khổ tận cam lai. Tôi rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, tôi muốn con bé chỉ là con gái của tôi thôi!”
“Tôi cùng mơ hồ hiểu được những chuyện hai người đã trải qua…” Sirius thoáng áy náy, “Sylvia không muốn sửa họ, tôi cũng không có ý kiến. Nhưng tiểu thư cứ cho đây là bồi thường đi!”
“Bồi thường?” Sadie tiểu thư cười cười, “Gia tộc Black cho tới bây giờ chưa từng nợ chúng tôi điều gì.”
“Được rồi. Tôi tôn trọng ý kiến của tiểu thư!” Sirius nhíu mày, “Nhưng tôi nghĩ, tiểu thư không nên dùng suy nghĩ của mình để ngăn Sylvia nhận được thứ con bé nên nhận được!”
Hắn quan sát biểu tình của Sadie tiểu thư, “Cho dù hai người không muốn thừa nhận, Sylvia cũng là huyết mạch của gia tộc Black, cũng là cháu gái của ta. Dù Regulus đã chết thì nó cũng từng là tộc trưởng của gia tộc Black.”
Sadie tiểu thư nhìn hắn.
Sau một lúc lâu, cô cổ quái cười cười, “Regulus?”
Sirius mơ hồ cảm thấy thái độ của Sadie tiểu thư có điểm không đúng lắm. Nhưng hắn không rõ rốt cuộc vì sao không đúng lắm.
“Như thế nào?”
“Tôi vẫn giữ suy nghĩ đó! Gia tộc Black không nợ chúng tôi cái gì.” Sadie tiểu thư vẫn tươi cười, chậm rãi nói, “Nhưng với ngài, tôi đột nhiên muốn đem cái bánh này ném vào mặt ngài!”