Màu Đen Màu Xám

Chương 223: Q.5 - Chương 223: Draco xui xẻo




“Có cần thiết phải giữ bí mật sao?” Tôi hơi chần chờ

nói: “Tôi không nghĩ bọn họ sẽ nói ra ngoài, hơn nữa họ còn đang lo lắng

cho tôi.”

“Tin tưởng tôi bây giờ bọn họ đang lo lắng cho cậu, “

Draco bĩu môi: “Nhưng nếu cậu nói với họ cậu vẫn ở bên cạnh tôi thì họ sẽ

càng lo lắng hơn.”

Tôi trầm ngâm chốc lát lại không thể không thừa nhận.

“Được rồi, cậu nói là sự thật.” Tôi cau mày nhớ tới ba

cô gái nhà Hufflepuff trong xe ngựa kia: “Draco, tại sao mọi người lại

biết chuyện Sirius là cha tôi? Tôi cho là chuyện này rất bí mật.”

“Vì tử thần thực tử đều đã biết.” Draco nói: “Cậu

nên biết ở Slytherin có mấy học sinh có cha mẹ làm tử thần thực tử chứ?”

“Vậy Bax?” Tôi nói.

“Ian? Bax.” Draco gật đầu một cái: “Quan hệ giữa

bốn nhà vô cùng rắc rối phức tạp, cho nên chỉ cần một người biết thì mọi người

đều biết. Lúc nghỉ hè tôi nhận được mấy phong thư hỏi tôi có biết quan hệ giữa

hai người không, thực sự lúc đó tôi rất kinh ngạc ——”

Ta nghe xong cười một tiếng: “Thật mỹ diệu, tôi cảm thấy hiện

tại mình trở thành một cái bia đúng nghĩa, mọi người cứ nhìn mặt tôi và mặt

Sirius để so sánh, có khi họ còn đang nghĩ lúc trước bản thân bị mù mới không

nhận ra —”

“Bọn họ chỉ tò mò, cậu không cần vì vậy mà thấy không thoải

mái.” Draco nói.

“Tôi chỉ không thích có quá nhiều người chú ý đến tôi mà

thôi.” Tôi nói.

Draco ngạc nhiên nhìn tôi, một lát sau mới nói: “Tôi cho rằng

cậu đã sớm quen với việc này.”

“Cái gì?” Tôi không hiểu hỏi lại.

“Yêu đương với một Malfoy là một việc rất đáng gây chú ý

đó.” Draco xấu xa nói.

Tôi không nói gì nhìn Draco. Cậu hơi dừng lại một chút rồi tiếp

tục nói.

“Cậu cần chú ý nhiều đến các học sinh có cha là tử thần thực

tử. Tận lực tránh xảy ra xung đột với họ. Trừ Ian Bax, “ Draco nói:

“Còn có Cass Leeburn năm thứ ba, Avery Kitts và Kai Jinde năm thứ tư. Tôi

chỉ biết mấy người này, cậu nên tránh tiếp xúc với họ.”

“Tôi làm sao có thể đi tiếp xúc với bọn họ đây, Draco?”

Cho dù là trước kia những người được cho là có tiếp xúc với tôi ở Slytherin

cũng không nhiều lắm. Tôi cười một tiếng, cố ý nói: “Còn Gaul cùng Crabbe

năm sáu?”

“Grey và Crabbe luôn đi cùng với tôi, bọn họ sẽ không có vấn

đề gì.” Draco cau mày nói. Suy nghĩ một chút, cậu hơi do dự nhưng lại bổ

xung thêm một người: “Còn có Theodore Noether, nhưng mà cậu không cần quá

quan tâm đến cậu ta.”

“Là người cùng lớp chúng ta?” Tôi hỏi lại.

“Còn có người thứ hai thuộc nhà Noether ư, Sylvia?”

“Cha cậu ta cũng là Tử Thần Thực Tử? Hình như trước kia tôi

có nghe nói.” Tôi nhớ lại hình dáng của cậu bé này, cậu ta nhỏ gầy lại

luôn độc lai độc vãng, một lọai người làm cho người tiếp xúc có cảm giác hơi

xem thường.

Nhưng người luôn tự cho mình là thanh cao ở nhà Slytherin cũng

không coi là hiếm.

“Đúng vậy.” Draco nhìn tôi một cái rồi nói tiếp:

“Ừ. . . . . . Cuối năm thứ năm lão Noether cũng đi bộ ma pháp.”

Tôi hiểu.

Nhắc tới chuyện xảy ra ở bộ ma pháp làm cho tôi có chút không được

thoải mái, nhưng do đã qua được một thời gian nên cũng không đến mức quá khó

chịu: “Ông ta bị bắt? . . . . . . Không đúng, ông ta đã chết?”

“Không sai.” Draco cố nặn ra vẻ tiếc thương: “Làm

cho người ta thật tiếc nuối đó, lẽ ra lúc này ông ta có thể ngồi cạnh lò sưởi

ôm mèo hay đeo kính đọc một tờ báo gì đó.”

Tôi trừng mắt nhìn cái con người dối trá này nhưng lại không nhịn

được cười vì lời châm chọc của cậu ấy: “Nếu như là vậy, Draco, người tôi

nên cảnh giác nhất không phải nên là cậu ta sao?”

“Oh, cậu phải biết Theodore Noether còn chưa trưởng thành.” Draco nhún nhún vai: “Theo pháp luật cậu ta buộc phải tìm cho mình một người giám hộ.”

“Cái gì?” Tôi kinh ngạc: “Người giám hộ? Nhưng mẹ cậu ta. . . . . .”

“Mẹ của cậu ta sớm chết rồi, cậu ta được cha nuôi lớn.” Draco hơi mất kiên nhẫn nói: “Chẳng lẽ cậu không biết thật sao, Sylvia?”

“Cậu biết là tôi không quan tâm lắm đến hoàn cảnh gia đình của những người không quan trọng mà.” Tôi không yên lòng mà nói, ngay sau

đó lại cảm thấy có chút không ổn.

Cô nhi, cha mẹ đều đã mất. . . . . .

“Được rồi, có lẽ cậu nên quan tâm đến bối cảnh bạn học một chút.” Draco nhìn ra lòng tôi đang không được yên ổn lắm: “Cậu nên biết hầu như quý tộc đều ở Slytherin, nếu cậu biết được những thứ đó sau này cậu sẽ lợi dụng được chúng.”

“Oh! Cố gắng tạo điều kiện thuận lợi giống như cậu đúng không Draco?” Tôi nhanh chóng hăng hái hơn, trước kia cậu ấy luôn lấy việc bắt nạt người khác làm thú vui cho mình.

“Người thừa kế nhà Malfoy không cần phải khúm núm trước bất cứ kẻ nào.” Draco trừng mắt nhìn tôi.

Chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể nhận ra ngay, tuy Draco có bắt nạt người khác nhưng mà cậu ấy vẫn luôn bảo trì phong độ của quý tộc.

“Vậy giống như tôi thì cần khúm núm với người thôi.” Tôi nói thầm, thấy cậu ấy trừng mắt với tôi tôi vội vàng nói: “Nói tiếp chuyện của Noether đi, Draco.”

“Có gì đáng để nói sao? Có vô số họ hàng xa của Noether ngỏ ý muốn thành người giám hộ của cậu ta.” Draco nhún nhún vai, hả hê nói: “Thật đáng thương, tôi nghĩ cả năm nay cậu ta sẽ phải đấu trí đấu dũng với những người họ hàng xa mơ ước gia tài nhà Noether, nên sợ rằng cậu ta sẽ không có thời gian mà quan tâm đến cậu.”

Gia tộc Malfoy và gia tộc Noether đều là quý tộc cổ xưa, gia chủ đều là tử thần thực tử. Tôi vốn nghĩ rằng Draco cũng sẽ có chút thương cảm đối với gia tộc Noether, nhưng dường như tôi đã lầm vì cậu ấy không có một biểu hiện nào như vậy cả, giống như cậu ấy chắc chắn nhà Malfoy sẽ không suy tàn.

Trẻ con luôn tin tưởng và sùng bái cha của mình, mà tôi không thể không thừa nhận bản thân mình có chút không thoải mái.

“Nhà Noether rất giàu có?” Tôi đành tìm một vấn đề để tiếp tục nói chuyện.

Draco nhìn chằm chằm vào mặt tôi, mặt cậu có vẻ như đang kìm nén cái gì đó. Cậu hít một hơi thật sâu rồi liếc nhìn tôi nói: “Tài sản của gia tộc cổ xưa không chỉ có tiền bạc, tại sao cậu không thể bắt được trọng tâm của câu chuyện vậy Sylvia?”

“Có thể vì tôi không thấu hiểu lòng người.” Tôi ấm ức nói: “Không có dáng vẻ của một cô gái nên có.”

Draco nghe vậy quan sát tôi một lát.

“Quả thật mái tóc ngắn của cậu làm tôi giật mình.” Cậu quan sát tôi rồi nói: “Còn nữa, cậu hơi gầy.”

“Đúng vậy nha, nhìn qua còn không phân biệt được đâu là trước đâu là sau có phải không?” Tôi nhắc lại lời châm chọc của Bax: “Tôi không thể nhìn ra cô ta giống con gái chỗ nào.”

Draco trầm mặc một hồi rồi nói: “Ai, Sylvia. . . . . . Tôi hy vọng tôi có thể nói với cậu rằng đó không phải là sự thật.”

Thật muốn đả kích người khác! Tôi rất tức giận.

“Tôi còn nghi ngờ tôi bị đồng tính.” Draco vội vàng ôm lấy tôi trước khi tôi tức giận, cậu nhìn chăm chú vào đôi mắt của tôi thâm tình nói: “Nếu không sao tôi sẽ kích động muốn hôn lên khuôn mặt như vậy chứ.”

Gương mặt như vậy? Như thế nào hả?

“Nếu cậu nói như vậy thì tôi cũng cảm thấy hơi nguy rồi, “ Tôi nghiêm mặt

nói: “Cậu quên là tôi rất giống với Sirius sao? Hơn nữa tôi còn đẹp trai hơn ông ấy nhiều.”

Draco dừng một chút.

“Oh!” cậu kêu lớn một tiếng, nhìn đống da gà nổi lên trên người cậu ấy là tôi biết cậu ấy cậu ấy tưởng tượng ra điều đáng sợ thế nào.

--- ----

Buổi học đầu tiên trong học kỳ mới bầu trời vô cùng quang đãng, sau khi ăn sáng xong chúng tôi ngồi tại bàn chờ giáo sư Snape phát thời khóa biểu.

Chúng tôi đã là học sinh năm thứ sáu nên chỗ ngồi của Draco cũng không cách bàn thủ lĩnh quá xa. Vì vậy tôi không thể không nghe những lời châm chọc thóa mạ của cậu ấy dành cho tôi.

Cách bàn ăn, tôi liếc nhìn Draco một cái, cậu ta diễn quá hăng rồi đấy.

Mãi cho đến khi giáo sư Snape đi đến gần thì cậu ta mới rụt cổ lại không nói nữa.

Giờ học đầu tiên trong học kỳ mới là lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám, tình hình trong lớp giống hệt như trong dự đoán của tôi đó là các học sinh cứ nhìn tới nhìn lui giữa khuôn mặt của tôi và khuôn mặt của Sirius.

Tôi lui về sau một chút rồi lấy một quyển sách che mặt.

Nhưng luôn có người đặc biệt không thức thời, Parvati Patil thuộc nhà Gryffindor liều mạng giơ tay lên khi Sirius đang giảng bài.

Sirius kinh ngạc nhìn cô nàng một cái, ý bảo cô nói.

“Tôi muốn hỏi giáo sư Black, “ Patil đứng lên, Hermione ở đằng sau liều mạng kéo áo cô. Nhưng cô nàng lại dùng sức kéo áo về kích động nói: “Lời đồn đãi kia là thật sao? Giáo sư là cha của Hopper——”

Sirius nhếch miệng cười, khóe mắt hiện ra nếp nhăn nhà nhạt, lúc này tôi thật sự sợ ông ấy sẽ thừa nhận trước mặt tất cả bạn học.

Ông ấy cười rồi nói: “Ngồi xuống đi tiểu thư Patil, tôi không nghĩ tôi phải trả lời vấn đề này trong lớp học.”

Mọi người thất vọng”Oh” một trận.

Sirius càng ngày càng được hoan nghênh hơn so với ngày trước, tôi dám nói dù cả Slytherin coi ông ấy như phản đồ nhưng lại không thwr không thừa nhận những tiết học của ông ấy rất thú vị. Các bạn học tích cực tích cực, hăng hái

trả lời tất cả các câu hỏi ông ấy đặt ra.

Mà Draco không hề giống như lúc ăn sáng, cậu ấy, Crabbe và Gaul ở một góc trong phòng học có vẻ rất an phận, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu ấy yên tĩnh như vậy nhưng Sirius lại không hề quên sự tồn tại của cậu ấy.

“Chúng ta cần một người lên làm mẫu.” Khi Sirius giảng giải hết một chú ngữ thì nói như vậy, sau khi nói xong ông ấy làm bộ lơ đãng nhìn quanh lớp học: “Nha. . . . . . là cậu đi Malfoy tiên sinh.”

Draco vì cha mà “Vứt bỏ” tôi, chuyện này không ai không biết, ai bảo cậu ta cố sức diễn vậy chứ.

Vì vậy ai cũng biết cậu muốn xui xẻo, tất cả mọi người đều rướn cổ lên nhìn cậu ấy.

Draco cố ngồi lỳ trên ghế một lát nhưng cuối cùng vẫn phải đứng dậy đi về phía bục giảng, khi đi lên cậu ấy còn dùng ánh mắt ra vẻ đáng thương nhìn tôi nữa chứ.

Tôi rất muốn cười nhưng lại sợ mọi người nhận ra đành quay đầu đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.