Ngay đêm đó Draco len lén chui vào phòng ngủ của tôi, không ngừng kêu khổ với tôi.
“Oh! Tôi thật sự không nên để cho ngươi giữ bí mật phía bọn họ!” Anh ta than phiền nói xong: “Tôi cảm thấy cho tôi một miếng da nhỏ cũng đau xót!”
Tôi hoài nghi nhìn anh ta một cái: “Cậu nói thật sao? Hogwarts không cho phép các thầy giáp lấy bất kỳ hình thức tổn thương học sinh.”
Da tay của anh trắng nõn sáng bóng như cũ, không hề biến hóa so với lúc trước.
“Cậu không thấy tôi bị đánh trúng liên tục hai lần sao? Sylvia?” Draco tức giận nói.
“Được rồi, cậu phải thay đổi chủ ý sao? Như vậy ngày mai tôi sẽ giải thích với bọn họ.” Tôi đi tới sau ghế của anh, qua loa xoa nắn giúp anh: “Nghe nói rất đau” - bả vai.
Draco chần chờ một chút.
“Thôi.” Cuối cùng anh nói. Thời gian anh đến đã rất muộn, vì vậy không lâu lập tức chuẩn bị rời đi.
Ngày hoạt động Club nghiên cứu Hắc ma pháp rất nhanh đã đến.
Ngang qua lớp phòng ngủ phòng khách dài, đi qua hầm ngầm hẹp dài, tôi đi đến chỗ trống lớn của phòng hoạt động.
Trong câu lạc bộ thưa thớt mười mấy người ngồi, cái này thoạt nhìn chính là toàn bộ thành viên đến hôm nay. Lớp năm Ulrich? Blaise mang theo vẻ mặt căng thẳng đứng ở trước mặt bọn họ, thoạt nhìn hình như có lời gì muốn nói.
Tôi chú ý xuống dưới, phát hiện hôm nay Bress không đến trước, thì ngược lại ở trong góc thấy được Archie Soeul lười biếng vùi trong một ghế dựa mềm mại cũ kĩ? Gourde.
Anh ta và Draco cùng dạng xuất thân quý tộc, một dạng kiêu ngạo yếu mệnh lại một bụng ý xấu, theo tôi thấy, bọn họ nhất quyết nên ngưu tầm ngưu, mã tầm mã(1) mới đúng. Nhưng anh ta cố tình quan hệ không quá hữu nghị với Draco, lại xui xẻo vì lớp học nhỏ ba tháng của Draco, không thể không kìm nén tương đối anh ta giữ chức học đệ.
(1) Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã: Những người có cùng mục đích, chí hướng, sở thích (có thể là tốt hoặc xấu) sẽ tìm đến với nhau để kết bạn, để chơi với nhau.
Tuy nhiên câu thành ngữ này thường có ý nói về những người xấu, hèn kém, do trâu ngựa thì thường được ví là loài vật thấp hèn, xấu xa (đầu trâu mặt ngựa).
Thời gian năm thứ tư anh ta uống thuốc tăng tuổi thọ, hình như cố gắng ghi danh cúp vàng; mà anh ta bây giờ chính là lúc tôi thấy như vậy, thoạt nhìn vóc người cực cao, một đầu chân dài không chút để ý khoác lên một cành cây khác, tóc đỏ màu rám nắng thay đổi đậm một chút, màu sắc da cũng thay đổi đậm, là màu lúa mì cực kì xinh đẹp. Draco thì vĩnh viễn cũng không cách nào có được màu da khỏe mạnh như vậy.
Nhưng mà hình như nụ cười nhạt luôn luôn hiện bên môi anh ta bây giờ đã hoàn toàn biến mất rồi.
Tôi kinh ngạc một chút, sau đó đi tới ngồi xuống bên cạnh anh ta.
“Tôi nhớ Martina từng đuổi cậu ra khỏi câu lạc bộ?” Tôi hoài nghi nhỏ giọng nói.
“Tôi lại thêm vào.” Archie Souel không chút để ý nói.
“Tôi không tin Martina sẽ ngu xuẩn như vậy.” Tôi kiên định nói. Cái bé trai thời kỳ trưởng thành bé trai đối với Clb nghiên cứu Hắc ma pháp mà nói đơn giản là một quả bom.
“Martina đã tốt nghiệp.” Archie Seoul lạnh lùng nói.
Martina đi học một năm tròn cuối cùng tốt nghiệp, tôi thật sự tiếc nuối bỏ lỡ tiễn cô ấy.
Tòa thành Hogwarts sáu tầng có một lễ đường bỏ hoang nhỏ, nghe nói lần tốt nghiệp kia họ cử hành một cuộc gặp gỡ xa hoa nhỏ ở bên trong, chỉ hạn lớp bảy năm tham dự.
“Oh, thực xin lỗi tôi lại chạm nỗi đau của cậu. Tôi không nên nhắc tới cô ấy.” Tôi xót xa nói.
“Cậu coi tôi thành cái gì? Một đứa ngốc lúc nào cũng lưu luyến đắm chìm trong tình cảm của quá khứ sao?”
“Cậu nhìn xem.” Tôi xoay người nhìn anh ta, cải chính: “Đứa ngốc yêu đơn phương đắm mình bên trong quá khứ. Yêu đơn phương, Archie Seoul.”
Archie Seoul giận cười.
“Tôi biết bây giờ Malfoy vì sao. . . . . .” Anh ta dừng một chút, không nhìn tôi: “. . . . . . Thôi. Tôi so đo gì với một cô gái đây.”
Tôi hiểu rõ anh ta muốn nói gì, nhưng mà thoạt nhìn mặc dù danh tiếng của anh ta luôn luôn không tốt, cuối cùng vẫn trưởng thành một chút, loại hình phong độ này hơi có điều thể hiện ở trên người anh ta.
Ít nhất có thể để cho anh ta không cách nào nói ra lời gì quá đáng đối với “Một cô gái“.
“Một cô gái, oh, bây giờ cậu gọi tôi như vậy, Archie Seoul? Bây giờ tôi còn có thể nhớ lần đầu tiên cậu im hơi lặng tiếng gọi tôi học tỷ đấy.” Tôi khua tay múa chân: “Khi đó cậu mới đến tôi đây, ôm.”
“Hiện tại đến lượt cậu đi về ôm tôi, Hopper.”
“Cho dù bây giờ vóc dáng cậu cao hơn, Archie Seoul, cậu cũng không thể phủ nhận cậu không có đầu óc là sự thật đó.” Tôi nói: “Vẫn chưa trả lời tôi đấy, cuối cùng làm sao cậu lần thứ hai chui vào CLB nghiên cứu Hắc?”
“Nhìn, tên ngu ngốc kia.” Anh ta lười biếng đưa tay chỉ Blaise lớp năm, người sau đang đứng trên đất trống ở trước mặt chúng tôi rất dè dặt nói những thứ gì đó: “Đó là em trai họ của tôi.”
“Hội trưởng mới nhận chức CLB nghiên cứu Hắc ma pháp sao? Cậy quyền thiên vị thật khiến cho người khác chán ghét.” Tôi giật nảy mình.
“Đúng vậy, ai bảo lên học kỳ cuối cậu không ở nơi này chứ, nếu không thì, nói không chừng cậu còn có thể đuổi tôi ra ngoài từ nơi này đấy.” Archie Seoul giễu cợt nói.
“Nếu như cậu chính là vì đưa đến sự chú ý với một cô gái, lời nói phá hoại ngu xuẩn xung quanh, tôi hiểu.” Tôi nói.
Archie Seoul nghiêm mặt không nói.
Tôi cũng vậy ngẩng đầu lên, làm bộ đang nghe vị hội trưởng CLb tự cao tự đại kia lên tiếng.
“. . . . . . Cậu biết không?” Archie Seoul nhìn chăm chú vào phía trước nói: “Sau lễ mừng năm mới Martina sẽ phải kết hôn.”
Tôi đi một lúc lâu mới ý thức tới anh ta là đang nói chuyện với tôi.
“Tôi không biết.” Tôi kinh ngạc nói. Các phù thủy trưởng thành mà có thể kết hôn, nhưng Martina cũng thật sự quá sớm một chút.
“Thì cậu sẽ biết rất nhanh.” Anh ta phiền muộn vẫy tay một cái: “Có lẽ qua mấy tháng nữa cậu có thể nhận được thiệp mời hôn lễ của cô ấy.”
“Oh.” Tôi không biết nói làm sao.
Martina lớn hơn anh ta mấy tuổi, có một con mắt nhu thuận, mái tóc xù và màu rám nắng, nhìn giống như một người cô giáo hiền dịu nết na tốt đẹp, giỏi Hắc ma pháp vô cùng. Mà Archie Seoul, hình như nhìn qua anh ta là một tay anh chơi hoa tâm không tốt, anh ta cũng gần như có tất cả điều kiện của một công tử nhà giàu. Bọn họ vốn nên không liên quan chút nào, có lẽ mấy năm trước tôi biết ngay anh ta thích cô ấy, cho dù tới bây giờ cô ấy cũng không đối xử với anh ta quá đặc biệt. Cho tới bây giờ cũng không thể quên tình cảm.
Tôi sớm cũng biết Martina đã có vị hôn phu, bây giờ nghe nói cô ấy sắp kết hôn rồi, cũng vui mừng vì cô ấy.
Chỉ là tôi cũng không biết nên an ủi anh ta ra sao.
Chúng tôi vẫn im lặng đến thời gian hoạt động kết thúc. Quả nhiên hội trưởng mới nhận chức là một người ngu ngốc, anh ta lên tiếng hoàn toàn chiếm hết cả thời gian hoạt động của chúng tôi.
Khi chúng tôi đứng dậy đi ra ngoài, Archie Seoul nói: “Vốn tôi cho là tôi cần đặc biệt chú ý không nhắc tới Draco trước mặt cậu.”
Tôi dừng bước nhìn về phía anh ta, anh ta cũng dừng lại theo.
“Vốn tôi cho là cậu sẽ cảm thấy đau lòng, hoặc là. . . . . .” Anh ta hơi dừng lại, mắt nhìn chằm chằm vách tường ra vào của câu lạc bộ: “Năm ngoái tôi tin chắc cậu yêu hắn thật. Nhưng cậu làm như thế nào, Hopper? Lúc người trong lòng cậu không chút để ý đến cậu?”
Tôi và Draco cũng không có xa nhau. Vì vậy tôi không biết nếu như thật sự anh không thèm để ý chút nào đối với tôi, tôi sẽ như thế nào.
Tôi tiếp tục im lặng, không biết nên nói như thế nào.
Archie Seoul nhanh chóng nhìn tôi một cái, nghiêng đầu sang chỗ khác.
“Thôi.” Hiển nhiên tôi im lặng để cho anh ta có điều hiểu lầm: “Tôi nên biết sẽ không ai thật sự không quan tâm. Hopper, cậu là một cô gái ưu tú, có thể tìm được người tốt hơn.”
Tôi há miệng, Archie Seoul tùy tiện vẫy vẫy tay, đi ngang qua vách tường.