Màu Đen Màu Xám

Chương 74: Q.3 - Chương 74: Lễ hội Halloween




Thời gian tới, tôi ngồi đọc sách, nó chui dưới thảm ngủ. Mãi đến khi một trận đập cửa liên hồi, mới làm cho hai người chúng tôi bừng tỉnh.

“Cậu đang làm gì thế? Mọi người đều đến dự cả rồi!” Draco dậm từng bước vào phòng.

Tôi đóng cửa phòng, mờ mịt hỏi: “Hả?”

“Đêm Halloween đó! Đừng nói là cậu mãi đọc sách nên quên thì giờ luôn đấy?” Cậu ấy quay đầu thấy Knight, tức giận nói: “Cậu lại để một con chó dùng đồ tớ đưa!”

“Ah thì..... Trừ phi tớ đem chăn của mình lót cho nó, chứ tớ đâu còn gì cho nó nữa.” Tôi nở một nụ cười miễn cưỡng.

“Quên đi !” Cậu nói “Bây giờ lập tức đi thay trang phục ngay, nhanh một chút, tớ chờ cậu.”

“Được.” Tôi lấy bộ đồng phục từ trong tủ quần áo.

“Chờ một chút, cậu không phải là muốn lấy bộ này đi chứ?” Cậu “nghiêm túc” nói.

“Thì sao?” Tôi khó hiểu hỏi.

“Muốn tớ nhắc nữa hả? Hôm nay là đêm Halloween đó!”

Tôi bây giờ mới để ý Draco đang ăn vận bộ lễ phục rất khéo léo, tinh tế. Theo đôi bờ môi hé mở của cậu, hai cái răng nanh bé nhỏ lộ ra.

“Hôm nay sẽ không cần hóa trang chứ!” Tôi nói.

“Dĩ nhiên, niên khóa trước không phải đã thông báo rồi sao?” Cậu cau mày “Cậu đừng nói là cậu không hề chuẩn bị đó?”

.......Quả thật tôi không hề chuẩn bi. =

“Cậu có thể ... cho tớ mượn một bộ đồ hóa trang khác không?” Tôi kỳ vọng hỏi. ^3^ (*mắt lấp lánh*)

Cậu nhìn tôi một hồi, hừ một tiếng.

“Chờ tớ chút.” Cậu nói rồi xoay người bước ra cửa, một lát sau quay về trên tay cầm một cái rương lộng lẫy tới.

Tôi mở ra, sửng sốt nói: “Trang phục nam?”

“Đương nhiên” Cậu ngờ vực nhìn tôi “Cậu tưởng tớ sẽ có trang phục của nữ sao?”

“Không, tớ chỉ là .... tưởng cậu sẽ có cái khác tốt hơn. Chỉ có trang phục nam thôi à? Cho dù là đồ xác ướp cũng được mà.”

“Người nhà Malfoy sẽ không có cái gì không lộng lẫy như thế.” Cậu ấy kiêu ngạo nói.

Tôi thất vọng than vãn một tiếng, cầm lấy bộ đồ bước vô phòng tắm.

“Thấy sao?” Tôi không ôm hi vọng gì nói “Rất kỳ quái đúng không?” Con gái mặc đồ đàn ông thế này, chắc chắn cảm thấy hết sức không tự nhiên.

“Tớ biết hai đứa mình chiều cao tương đương nhau, nhưng không ngờ cậu lại mặc vừa vậy, điều này làm cho tớ khá ngạc nhiên đó.” Draco đồng tình thở dài một hơi.

Tôi nhịn không được che ngực lại một chút. Sau đó buông tay, ưỡn ngực ... Dù sao trong trường tôi cũng có tiếng là ngực nhỏ mà. Tôi lấy cái răng nanh ma cà rồng ma ở Hogsmeade đeo lên, hừ một tiếng: “Đi thôi.”

“Từ từ” Cậu ấy nói. Rồi rút đũa phép hướng về đầu và gương mặt tôi làm mấy câu thần chú nho nhỏ, dùng cái cột tóc màu xanh biếc giữ tóc tôi lại, “Xong”

“Cậu làm gì với tớ thế?” Tôi tò mò hỏi, hiếu kỳ chạy tới trước gương soi.

.....Xuất hiện trên mặt gương là người khiến tôi dứt khoát không thể tin đó chính là mình.

Hai lọn tóc xoăn màu đen sáng bóng buông ở hai bên má, phần còn lại được cột gọn gàng ra sau. Làn da sau khi được thi triển chú thoạt nhìn càng thêm trắng nõn, đôi mắt màu xám tro thâm thúy mà sâu sắc, đôi môi nhợt nhạt cùng răng nanh, dường như cực kì.... ...

... ......Khôi ngô tuấn tú.

“Thế nào không tệ chứ?” Draco nhìn tôi ở trong gương, tự hào về tuyệt tác mà ca ngợi, “Hiển nhiên, dung mạo của cậu còn nam tính hơn.”

Tôi nhất thời cảm thấy có chút thương tâm. (Tội nghiệp.)

Khi tôi và Draco tiến vào đại sảnh, mọi người đã bắt đầu mở tiệc. Pansy Parkinson phát cáu chất vấn: “Cậu tới trễ, Draco.”

“Xin lỗi.” Draco nói, “Nhưng đó đều là lỗi của Sylvia.”

Parkinson nhìn trừng trừng vào tôi, bỗng nét mặt trở nên hết sức ngạc nhiên, “Sylvia?”

“Oh” Braise dường như bị sặc, “Cậu hôm nay rất khá, ân, đẹp lắm.”

“Cảm ơn.” Tôi nói. Tối nay, Parkinson mặc một bộ váy tầng tầng lớp lớp, cổ áo cô ấy rất thấp, cùng với bộ ngực no tròn, đầy đặn. Hiển nhiên ở độ tuổi này, cô ấy dậy thì rất tốt.

Tôi nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt tràn đầy say đắm - mê luyến, tôi nở một nụ cười nhẹ nhàng, quyến rũ---đúng chất một quý ông. Sau đó cô ấy …đỏ mặt lên. ^//^

Tôi nghĩ cuộc sống mình thật là một hồi bi kịch…Hức..Hức..(TT^TT)

Sau khi tiệc ăn kết thúc, cụ Dumbledore vẩy vẩy đũa phép, di chuyển bàn ăn sang hai bên, để lại một khoảng trống lớn làm sân nhảy. Các giáo sư cũng mỉm cười bước ra từ dãy ghế ngồi.

Dạ vũ Halloween bắt đầu, các học sinh hóa trang thành đủ loại sinh vật quái dị. Từng đôi một tiến vào sân bắt đầu khiêu vũ. Nhất thời, cả sảnh đường trở thành chỗ tấp nập ma quỷ nhảy múa.

Tôi a một tiếng, chỉ đến các giáo sư nói: “Các giáo sư cũng không có hóa trang.” Tôi tưởng mình có thể nhìn thấy giáo sư Snape hóa thân thành ma cà rồng chứ, thất vọng quá. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, “Nhiều học sinh cũng không có hóa trang.”

“Đâu có quy định nào bắt buộc phải hóa trang chứ.” Blaise đứng cạnh tôi nói, “Cậu ăn mặc như ma cà rồng vậy cũng không phải vì thích nó sao?”

“Merlin ơi…Người khác thường mới có loại hứng thú này.” Tôi ôm mặt sửng sốt, “Tôi nghĩ tối nay nhất định phải thay đổi trang phục, ôi… Draco! Sao cậu không nói cho tớ biết?!”

“Tớ nghĩ cậu biết rồi chứ!” Draco lầm bầm lẩm bẩm cái gì đó, rồi dắt tay Parkinson bước vào sân nhảy.

Blaise nhìn sang tôi: “Cậu có thể nhảy với tớ một điệu không?”

Tôi nhìn bộ đồ đầy khí chất nam tính của mình, u ám nói, “Tớ sẽ không nhảy bước nhảy của nam.”

“Dĩ nhiên” Cậu cười hút hồn, mặt tinh ranh nói, “Tớ cũng sẽ không nhảy bước nhảy của nữ.”

Tôi thở dài, “Tớ không cho rằng hai người ăn mặc nam tính cùng một chỗ khiêu vũ sẽ là một ý kiến hay.”

“A há….” Blaise hời hợt nói, “Cá nhân tớ cũng không kỳ thị đồng tính luyến ái.”

Cậu ấy không cho tôi nửa cơ hội cự tuyệt, liền kéo tay tôi vào sân.

Tôi ngây người một hồi, rồi mới có thể hoàn hồn mà bình tĩnh tạo tư thế mạnh mẽ, thân hình cứng ngắt di chuyển theo từng bước của Blaise mà khiêu vũ.

Nãy giờ Draco vẫn quan sát chúng tôi. Chứng kiến cảnh chúng tôi cùng nhau nhảy, cậu thoáng lảo đảo một chút. Không chỉ có cậu ấy mà người nào đang nhìn thấy chúng tôi đều hành động có chút kì quặc.

Blaise tâm tình chỉ sợ càng thêm sung sướng, (Đúng là người chỉ sợ thiên hạ bất loạn.)

Cái này thật là ….Merlin ơi… Hai người mặc đồ đàn ông khiêu vũ, cỡ nào quái dị a. Tôi cảm thấy thật là ngốc mà!

Tôi lén nhìn đến bên dãy bàn giáo viên.

Phát hiện mặt giáo sư Snape đen như chưa từng được đen vậy.

Giáo sư McGonagall mặt không lộ xúc cảm.

Cụ Dumbledore mỉm cười với chúng tôi.

Giáo sư Lupin dường như bị cảnh tượng này dọa kinh hãi, đến nỗi tấm da dê rớt xuống hồi nào hổng hay luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.