Màu Đen Màu Xám

Chương 73: Q.3 - Chương 73: Tắm rửa




Tới phòng sinh hoạt chung, tôi chào tạm biệt Draco, Crabbe và Goyle, dắt Knight đi vào ký túc xá nữ.

Nó vui vẻ tha cái túi nãy giờ vác trên mình đặt trên bàn, rồi đảo mắt đánh giá xung quanh.

Vật dụng trong phòng tôi thật sự quá ít, cũng bởi thế nó trông có vẻ sạch sẽ, mà Knight đứng ở trên sàn thoạt nhìn… giống như một miếng giẻ lau bẩn thỉu.

Tôi đi vô phòng tắm, kêu: “Knight, lại đây.”

Nó bước đến, nghi hoặc nhìn tôi.

Tôi đóng cửa, bật nước bắt đầu mở vòi sen: “Đến đây, tao sẽ tắm rửa cho mày.”

Nó cứng ngắc một chút, lùi về sau từng bước, thân thể gắt gao bám sát cánh cửa phòng tắm.

Tôi bất đắc dĩ buồn cười nhìn nó: “Knight? Mày cũng biết mày rất dơ mà, không thấy khó chịu sao? Lại tắm nào, ta đảm bảo lát hồi sẽ thoải mái liền.”

Nó nhe răng gầm gừ về phía tôi.

Chó cũng không giống loài trời sinh sợ nước, trước kia, lúc tôi còn làm trong trung tâm cứu trợ chó, tôi còn đem hồ bơi đặt bên trong sân, nhất là vào mùa hạ, lũ chó khoái nhất là nghịch nước trong hồ. Tôi nghĩ Knight không dám tắm không phải vì nó ghét tắm mà là nó không quen có người tắm cho nó.

Tôi cũng không tính miễn cưỡng nó, mấy con chó lưu lạc rất mẫn cảm, nếu là trước kia tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn để tiếp cận chúng. Nhưng là đêm nay Knight sẽ ngủ ở phòng tôi, nó thật sự rất dơ, tôi cũng vô pháp ngủ khi mà bị lũ bọ chó cắn đến tỉnh ngủ… =.=

Tôi cứng rắn trực tiếp bỏ qua ý nguyện của nó, cầm vòi sen xịt nước lên người nó. Nó chật vật nhảy tới nhảy lui trốn tránh, cuối cùng bị tôi bức đến một góc phòng. Thấy không thể tránh khỏi, nó ỉu xìu nằm trên trên mặt đất.

Tôi cầm cái móng vuốt to lớn, cắt móng cho nó. Tắm rửa sẽ giúp nó lưu thông máu tốt hơn, sau đó tiếp tục cắt, phải biết rằng cầm không cẩn thận có thể khiến nó bị thương. Rồi tôi làm toàn thân nó ướt nhẹp, dùng dầu gội đầu -nơi này không có dầu gội dành cho chó, đành phải tiện nghi cho nó sử dụng chung dầu gội.

Lông của nó mặc dù thiếu dinh dưỡng, thậm chí có nhiều chỗ bị chẻ ngọn, nhưng cũng không ảnh hưởng độ mềm mại tinh tế của nó. Trên tay tôi dính đầy bọt xà phòng, ngón tay có thể dễ dàng chạm vào các vết sẹo mới lẫn cũ, hay mấy cái xương sườn nổi lên dưới làn da mỏng. Tình trạng của nó rất tệ, còn tệ hơn những gì tôi nghĩ.

Tôi không khỏi giảm lực ở tay, nhẹ nhàng xoa xoa.

Nó giật mình, thoải mái kêu hừ hừ.

Mọi thứ xong xuôi, tôi đẩy nó, muốn đem cái bụng nó tẩy rửa bóng, nhưng nó ý chí kiên cường không sợ chết quyết không nhúc nhích. Nó tuy rằng rất gầy yếu nhưng cũng đủ to lớn, bằng khí lực của tôi cũng không đủ xốc nó lên. Tôi tạm thời tha cho cái bụng của nó, sau đó nhấc đuôi nó lên, đụng nhẹ vào cửa hậu môn (khụ coi như ta không viết gì). Làm cho tôi giật mình là dù trông nó lưu lạc rất lâu, nhưng tôi cũng không bài trừ chất lỏng của tuyến hậu môn đó.

Nó giật bắn người, sau đó rít răng rít gào điên cuồng giãy dụa đứng lên.

Tôi sửng sốt một chút, vội vàng dùng cả người áp chế nó: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, làm mày bị thương ư?” Viêm lỗ hậu môn là loại bệnh chó thông thường, để tránh bệnh này khi tắm rửa cho chó phải sẵn tiện làm vệ sinh cho chỗ đó luôn. Trước đây tôi tắm cho cả chục con, tự nghĩ tay nghề mình tốt lắm, không ngờ rằng… sau khoảng thời gian mười năm tôi lại… lụt nghề rồi.

Tôi đè nó xuống thì nó càng giãy dụa càng dữ dội hơn. Tôi sợ nó bị thương hay tự làm bản thân mình bị thương. Cuối cùng tôi không thể không hạ bùa chú Cố định, tẩy rửa toàn thân cùng làm cho nó tỏa mùi hương thoang thoảng của xà phòng hơn nữa sau khi lau khô cho nó rồi mới dùng bùa Cởi bỏ giải thoát cho nó.

Nó run run người, kiên cường đứng dậy, lảo đảo đi ra, chọn một xó cách xa tôi nhất mà nằm xuống nghỉ ngơi, tựa như nó không thèm quan tâm tôi nữa cho dù chỉ một chút.

Như thường lệ Draco vẫn luôn đến phòng tôi, đem cho tôi rất nhiều đồ dùng cần thiết-chiếm khá nhiều không gian trong phòng. Khiến tôi phải hạ bùa Nới rộng với cái hành lí của mình để đựng hết đống đồ của Draco đưa. Draco đối với chuyện này thì vẻ mặt không thể không hợp lí hơn nói, “Người gia tộc Malfoy luôn cố gắng làm những gì có thể khiến cho họ thoải mái nhất.”

Tôi lấy cái chăn và tấm nệm trải ra ở bên trái chỗ nằm của Knight.

“Thật xin lỗi mày mà.” Tôi áy náy sờ đầu nó, nó quay ngoắt tránh đi không thèm cho tôi một cái liếc mắt.

Hôm sau là Halloween, tôi thoải mái mà đi ngủ trễ, đến đại sảnh ăn sáng rồi lấy cho Knight một phần điểm tâm. Đó là súp thịt bò, bánh mì lúa mạch được xé vụn để trong tô.

Knight vẫn tiếp tục không chú ý tôi, nhưng mà nó không thể cưỡng lại mùi hương thức ăn mà ăn ngấu nghiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.