Quảng trường Grimmauld mọc đầy cỏ dại yên tĩnh. Chung quanh căn nhà, sơn cửa sổ bong ra từng mảnh, phía sau cửa sổ là ngọn đèn mờ nhạt.
Remus Lupin nhanh nhẹn đi xuyên qua những hòn đá nhỏ trên quảng trường, gạch cũ và mùi hôi của rác, đến gần ngôi nhà mà dân Muggle không thể phát hiện ra.
Anh ta hơi lệch người, dùng khả năng nhìn ban đêm của người sói đánh giá xung quanh, sau đó dùng cái tắt sáng tạch tạch, làm đèn đường đang run rẩy, nhè nhẹ từng cái đèn tắt phụp.
Những âm thanh nhỏ vang lên, số nhà 12 quảng trường Grimmauld xuất hiện trước mặt anh.
Anh ta nhanh chóng đi lên bậc thang.
Âm thanh kim loại vang lên, cửa nhà Black từ từ mở ra.
“Là tôi.” Người sói đứng ở đại sảnh tối ôm nói, “Remus Lupin.”
Từ lầu hai bay xuống vài tia bùa chú, mấy ngọn đèn trên lầu khác chớp động vài cái, ánh sáng của ngọn đèn dìu dịu. Sirius Black, chủ nhân của ngôi nhà này đi xuống cầu thang.
“Remus!” Anh vui vẻ cười to, giơ hai tay về phía Lupin.
Lupin mỉm cười đi qua ôm anh.
Black ôm rất chặt, đến mức ngực người sói bị đau.”Anh đến thật đúng lúc – một lát nữa Dumbledore mang theo Harry cùng tới, có lẽ mấy người vẫn có thời gian nói mấy câu.”
Bọn họ cùng đi lên thang lầu, đi tới phòng khách ở tầng hai.
“Hi, tôi nói anh còn nghèo túng hơn mấy tháng trước rồi.” Dưới ánh đèn ở phòng khách, Black vô cùng vui sướng đánh giá Lupin.
“Mà anh, “ người sói mỉm cười nhìn bạn tốt của mình, “Anh thì có vẻ rất tốt.”
TTrên thực tế Black đen hơn trước rất nhiều, chiếc áo Muggle jacket đen có một lớp bụi, trên quần vẫn bị khoét một lỗ hổng hình tam giác. Nhưng trong mấy tháng hai người bạn tốt xa cách nhau, có thứ gì đó làm Black thay đổi nhanh chóng - - Sirius Black không còn giống như là một con thú bị vây hãm, thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm trong mấy tháng qua biến anh ta thành một mũi dao sắc nhọn đã được rút ra, nhìn chói mắt mà vô cùng quyến rũ.
Sirius Black là vì mạo hiểm mà sống.
Lupin chú ý tới vết sẹo phía dưới mắt của Black, vết sẹo dài nhỏ nổi bật trên làn da màu lúa mì của Black.
“Đây là?” Anh nở một nụ cười tươi tắn, “Tôi nghĩ đây là hôm phục kích tù nhân vượt ngục lưu lại?”
“Ừ.” Black sờ sờ vết sẹo trên mặt, “Con chó cái Bellatrix lưu lại cho tôi. Nhưng tôi cũng không kém.”
“Tôi nghe nói cô ta đang ở trong phòng giám hộ của bệnh viện thánh Mungo.”
“Đúng thế - - ha! Có lẽ anh nên quan tâm đến tôi hơn, nên biết là khi đó nếu tôi phản ứng chậm một chút, chỉ sợ tôi sẽ lập tức chết ở chỗ đó - - cho nên tôi tạm thời dừng tay.” Black cười cười, “Nói đến cái này - - thực đáng tiếc, thành viên Hội Phượng Hoàng không đủ, nếu không phải thế thì chúng ta sẽ không để cho bốn kẻ chạy trốn. Anh có biết tin này? Tôi nghĩ rằng tất cả người sói không có ai đặt Nhật Báo Tiên Tri cả.”
“Cho dù bọn người sói đều không xem báo giấy, Sirius, tin tức của bọn chúng cũng không hoàn toàn bế tắc.” Lupin mỉm cười nói, “Nếu tôi không đoán sai, đây là tin tình báo Severus đem đến cho chúng ta? Tôi nghĩ mình phải cảm ơn anh ta.”
Nhắc tới tên này, Lupin chú ý tới vẻ mặt Black trong nháy mắt có chút không được tự nhiên.
“Cảm ơn anh ta?” Black dựa vào ghế không nghĩ thế, vén tóc, “Anhđang nói đùa? Tôi nghĩ đến anh nên cảm ơn tôi hoặc là Kingsley hoặc là người khác... Tóm lại không nên là cái kẻ chỉ trốn ở nơi toàn cung cấp tình báo.”
“Anh có biết anh ta cũng không an toàn, Sirius. Trong hội Phượng Hoàng người bị nguy hiểm lớn nhất chính là anh ta, người không thể thiếu cũng là anh ta - - trừ bỏ anh ta thì không có ai có thể có được sự tín nhiệm của Voldemort, lấy được tin tình báo rồi.” Lupin thở dài nói, “Tôi không làm tốt nhiệm vụ, Sirius, người sói xa lạ sẽ bị cảnh giác. Khi tôi còn đang cố gắng quen thuộc hoàn cảnh, Greyback gần như đã thuyết phục được bọn họ - - anh hiểu rõ ý nghĩa của việc bọn người sói thật sự theo Voldemort. Nhưng - - lần này Voldemort thất bại khiến bọn người sói quyết định tiếp tục xem xét.”
“A..., “ Black đồng tình nhìn bạn tốt của mình, “Tôi có thể tưởng tượng anh gặp bao nhiêu khó khăn. Anh gầy đi nhiều.”
“Tôi nghĩ bị như thế này có thể là bởi vì tôi không có thói quen ăn thịt sống.” Lupin nói, “Nhưng điều này không phải tệ nhất, điều làm tôi không thích ứng chính là bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể bị yêu cầu giữ hình dạng sói. Nói đến khó khăn, Sirius, chẳng lẽ không phải anh so với tôi thì càng thêm khó khăn sao?”
“Cũng không quá khó khăn, “ trên mặt Black nở nụ cười khoái trá, “Chỉ là anh có biết, luôn luôn phải uống thuốc Đa dịch đáng ghét. Này mấy tháng tôi gần như đi khắp Anh quốc, Remus, cũng đi theo Dumbledore làm vài nhiệm vụ. Tại Manchester tôi không kịp thời uống thuốc Đa dịch, kết quả bị mấy thằng nhóc con theo dõi - - lần đó thiếu chút nữa tôi đã để mạng lại đó rồi. Tôi phải ở đó dưỡng thương vài ngày. Nhưng nhờ vậy mà... Tôi may mắn tìm được bà đỡ đẻ Sylvia. Tôi lấy được thứ này từ chỗ bà ấy.”
Hắn vén áo lên, móc từ túi áo jacket một tấm hình.”Nhìn này!”
Lupin nhận ảnh chụp.
Đây là một tấm ảnh đen trắng của Muggle, bốn góc đã bị phai màu, có những vết gãy nhỏ, đã được phép thuật gia cố. Giữa ảnh chụp là một đứa trẻ sơ sinh có mái tóc đen ngủ say sưa chảy nước miếng đang nằm úp sấp trên giường.
“A...... Đây là...” Trên mặt Lupin nở nụ cười thật tươi.
“Ảnh chụp Sylvia được bốn tháng.” Black đắc ý nói, “Con nhóc xinh đẹp.”
Anh cầm lại tấm ảnh, thật cẩn thận để lại túi tiền bên trong áo.
“Hai người vẫn như vậy sao?” Lupin hỏi, “Khi tôi không ở đây, hai người có tiến triển gì không?”
Nụ cười trên mặt Black biến mất. Anh có phần bực bội vén tóc.
Lupin đồng tình nhìn anh.
“Nghe đây, Sirius. Nếu anh để ý đến cô ấy như thế, tôi nghĩ tốt nhất anh nên giảng hòa cũng với cô ấy. Anh xem, điều này còn tuyệt hơn việc anh có được bức ảnh coi như bảo bối vậy.”
“Cảm tạ đề nghị của anh, “ Black xụ mặt nói, “Trong đời tôi có rất nhiều người cho tôi lời khuyên. Thật sự là rất cảm ơn anh vì tôi nhưng tôi đã có mục tiêu trong cuộc sống của mình rồi - - nếu anh hiểu dù là vợ chồng cũng cần có sự độc lập nhất định, như thế anh nên biết chuyện này không phải là chuyện anh nên can thiệp.”
Lupin không nghĩ phản đối mỉm cười. “Là sao? Tôi cho rằng ít nhất điều này chứng minh cuối cùng thì tôi cũng đúng.”
“Anh giống như người tiên đoán luôn luôn chính xác.” Black nói móc.
“Vậy là anh tiếp thu đề nghị của tôi.” Lupin nói.
Black muốn thể hiện sự phẫn nộ trong lòng qua vẻ mặt, nhưng cuối cùng anh phát hiện việc này có vẻ khó. Anh không có cách nào biểu lộ sự bất mãn với người bạn tốt gặp mặt lần đầu tiên sau mấy tháng không gặp.
Hắn chán nản ngửa mặt ra sau, mệt mỏi nói, “Anh không biết, Remus, anh không biết.”
Lupin đưa tay khửu tay chống trên đầu gối, hai mắt nhìn chăm chú vào anh.
Sau một lúc lâu, Black mới tiếp tục nói.
“Từ khi có được tấm ảnh của Sylvia ở nơi con bé sinh ra, tôi đã bắt đầu trong khi làm nhiệm vụ có kế hoạch tìm kiếm tung tích nơi con bé và tiểu thư Sadie đã từng sinh sống. Tôi may nắm tìm được một chút.” Anh nhìn lên trần nhà chỗ góc có mạng nhện, “Lúc trước chúng ta đã từng nói chuyện là trong quá khứ tiểu thư Sadie sống không thoải mái, đúng không? Nhưng tôi phát hiện sự thật so với tôi tưởng tượng... So với chúng ta có thể tưởng tượng càng thêm... Càng thêm... Aha. Anh xem, trong quá khứ tôi không quan tâm đến tiểu thư Sadie thì có ý nghĩa gì? Bị gia tộc đuổi ra, không có phép thuật, sinh hoạt giống như một Muggle lang thang. Mà anh cũng biết những quý tộc cổ vô cùng kiêu ngạo, đúng không?”
Giọng nói Black khàn khàn.
“Tôi cũng không biết tôi còn có nhóc Sylvia... Có mấy người Muggle thiện lương đồng ý viện trợ cho con gái tôi cùng mẹ của nó, tôi có thể nhìn thấy con bé từ trong trí nhớ của họ. Sylvia bé bỏng lớn lên từng chút từng chút một... Cánh tay nhỏ, cái chân nhỏ từ từ khỏe mạnh, có thể ngồi, có thể đứng, rồi bước đi...”
Anh ta ngơ ngẩn nhìn trần nhà.
“Khi đó tôi mới biết được mình đã bỏ lỡ cái gì.”
Lupin thở dài, đi qua ngồi bên cạnh Black.
“Sirius.” Anh nắm cả bả vai Black, an ủi vỗ vỗ, “Sirius.”
“Mà khi đó tôi đang làm cái gì? Tôi không thèm để ý tiêu phí rất nhiều đồng Galleon mua rất nhiều xe máy mình thích, lúc đó thì con gái tôi cùng mẹ nó đang sống nghèo khó chán nản. Ta yêu Harry giống như con của mình, lúc tiểu thư Sadie buộc phải ra ngoài làm việc mà con gái tôi lại không có ai chăm sóc, khi nó khóc đến không thở nổi. Tôi đã có quyết định sai lầm tùy ý để bọn họ nhốt tôi vào ngục Azkaban... Mà khi đó tôi còn tưởng mình tôi không nợ ai cả ngoài nợ James và Lily.”
Khóe miệng Sirius Black nở nụ cười châm biếm, “Tôi phát hiện 36 năm tôi sống giống một câu chuyện cười, Remus.”
“Anh không phải là truyện cười.” Lupin hứa hẹn nói, “Những điều này đã qua rồi.”
“Vĩnh viễn đều không qua được, Remus.” Black lười biếng cười cười, “Anh vừa rồi nói tôi nên nghĩ biện pháp giải hòa với Sylvia? Nếu là anh thì nên làm như thế nào? Đồng ý đảm bảo cuộc sống sau này của tiểu thư Sadie và Sylvia? - - tôi thậm chí cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy họ. Ngay lúc trước... Tại Hogwarts, tôi lại nhìn thấy Sylvia, mà tôi chỉ dám xa xa trốn tránh. Sylvia hỏi Snape ý kiến về tình yêu của mình, tựa như anh ta mới đúng là cha của con bé vậy.”
Khuôn mặt đẹp trai của Black hơi hơi vặn vẹo, ghen tị cùng đau đớn thoáng hiện lên trên mặt anh rồi biến mất.”Anh xem, Remus, con bé cùng với mẹ cũng không cần tôi.”
Trong lúc này Lupin không biết nói để an ủi người bạn thân này.
“Nếu tôi hi vọng mẹ con cô ấy sống tốt, vậy tôi nghĩ chỉ cần tôi không xuất hiện trước mặt mẹ con cô ấy là được rồi. Nhưng - - chỉ có Snape, “ Black ngồi thẳng lên, đôi mắt màu xám chợt hiện ra ánh sáng lạnh lẽo, “Tôi không tin tưởng anh ta.”