“Ừ...” Lupin đặt nắm đấm trước miệng, ho nhẹ một tiếng, “Tôi nghĩ anh biết tôi muốn nói gì - - hẳn là anh không muốn nghe tôi nói lại lần nữa, đúng không?”
Black dừng lại, không có tí hứng thú nào nói, “Tôi phải nói, có đôi khi tôi vô cùng hoài niệm thời niên thiếu khi mười mấy tuổi.”
“Nếu tôi còn có lương tâm, tôi nên thừa nhận rằng khi đó các cậu đã đùa quá lố.” Lupin mỉm cười nói, “Tôi đã từng hạ quyết tâm nói cho các cậu, tôi cho rằng anh cùng James đã vi phạm nội quy trường học chưa?”
“Không có, nhưng - -” Black kháng nghị địa nói, “Haha! Khi đó không phải toàn bộ đều là lỗi của chúng ta!”
“Không đều lỗi của các cậu. Lần đầu tiên, các cậu và Severus khi nhìn thấy nhau, cả hai bên bắt đầu chán ghét nhau - - ta nhớ là khi đó các cậu không bỏ tất cả các cơ hội có thể công lẫn nhau - - về sau, chán ghét biến thành căm hận, đúng không?” Lupin thở dài một hơi nói, “Nhưng Sirius, anh - - các anh không phải là mười mấy tuổi. Anh không thể để cho hành vi của năm mười mấy tuổi kéo dài đến tận bây giờ, thật giống thời gian trôi qua nhiều năm như vậy nhưng chỉ có mình anh là dừng lại không tiến về phía trước.”
Black cau mày, lạnh lùng địa nói: “Anh chỉ trích tôi ngây thơ?”
“Không, tôi không nói như vậy.” Lupin dừng một lúc rồi nói.
“Nhưng ý của anh là như thế đấy!” Black giận dữ nói.
“Được rồi. Có lẽ là có một chút. Nhưng Sirius, “ Lupin kiên nhẫn nói, “Tôi còn là cho rằng khi anh đối mặt với Severus thì phải khách quan và kiềm chế một chút.”
“Đến bây giờ tôi vẫn nghi ngờ. Khi tôi phát hiện Snape làm việc cho Hội Phượng Hoàng, tôi thật không thể tin vào hai mắt của mình - -” Sirius Black ngồi thẳng lên, lạnh lùng nói, “Nếu nói trong đám Tử Thần Thực Tử thì có ai để cho tôi không bao giờ nghĩ là hắn sẽ quy hàng, không thể nghi ngờ người đó là Snape. Nhớ rõ chứ? Lúc ở trường học hắn đã có biểu hiện cuồng nhiệt đối với phép thuật Hắc Ám. Hắn khẳng định không nỡ rời bỏ chủ tử của hắn, đúng không?”
“Công bằng chút đi, Sirius. Cho dù là Tử Thần Thực Tử cũng không thích thú khi bị Voldemort nô dịch.” Lupin hít thật sâu, “Tôi không hiểu sự không tin tưởng của anh đối với anh ta là từ đâu đến - - từ đầu năm thứ tư, anh bởi vì công tác nên buộc phải ở chung cùng với anh ta. Ngẫm lại xem, trong hai năm qua, anh đã làm một chuyện gì bất lợi đối với những người khá không? Từ sau khi cụ Dumbledore lại triệu tập Hội Phường Hoàng một lần nữa, những tin tức anh ta cũng cấp chẳng lẽ không đúng, không giúp chúng ta giảm bớt rất nhiều tổn thất sao?”
“Được rồi.” Black nói cho qua. Anh tránh ánh mắt của người bạn thân, “Nhưng Draco Malfoy là con trai đỡ đầu của Snape, Remus! Trước kia không phải chúng ta đã biết về Snape sao, hắn luôn luôn giống như những con chó Nhật đuổi theo sau Lucius Malfoy, cho dù đã tốt nghiệp cũng như thế - - mà hiện tại Draco Malfoy đang yêu Sylvia.”
“Can thiệp vào chuyện yêu đương của trẻ con sẽ bị ngựa đá, Sirius.” Lupin cảnh giác nói.
“Đương nhiên không phải như thế - - ý tôi là, Remus! Anh không có nghe tôi nói Draco Malfoy là con đỡ đầu của Snape sao?”
“A..., nghe thấy...” Lupin nhìn Black, trên mặt dần dần ra vẻ đã hiểu, “Anh lo lắng Sylvia sẽ chịu thiệt? Lo lắng bởi vì có quan hệ thân thiết với Draco Malfoy, Severus không thể nào bảo vệ con bé?”
“Chuyện đã quá rõ ràng, Remus.” Black không kiên nhẫn nói, “Anh có nhớ tôi đã nói với anh những điều này không? Sylvia đã từng nói với tôi rằng con bé không muốn gần gũi tôi quá nhiều vì sẽ mang đến cho con bé và mẹ nó nhiều nguy hiểm. Như thế, hắn là bạn tốt của Lucius Malfoy, là cha đỡ đầu của Draco Malfoy... Snape biết tôi là cha con bé, đó không phải càng làm người ta cảm thấy lo lắng sao? Đứa ngốc đều biết nếu nói ra chuyện con bé là con gái của tôi thì sẽ càng làm Voldemort thích thú. Voldemort nhất định rất vừa ý khi đặt con bé bên cạnh mình, sau đó chờ tôi ngu ngốc chui đầu vô lưới, đúng không? Anh biết là hắn vẫn muốn giết tôi.”
“Mười mấy năm trước Severus đã bắt đầu hoạt động cho Hội Phượng Hoàng, Sirius, Dumbledore tín nhiệm anh ta.” Lupin nói, “Nếu anh đồng ý nhìn thẳng vào điểm này, như thế anh sẽ phát hiện anh ta cực kỳ đáng tin cậy. Nếu Severus không an toàn, vậy Dumbledore sẽ sắp xếp, cụ sẽ không để cho một đứa bé gặp nguy hiểm. Giống như lời anh đã nói, Sylvia luôn là một người cực kỳ cẩn thận... Điều này chứng minh con bé tin tưởng anh ta, Sirius.”
Lupin nhìn chăm chú vào mắt Black, “Tôi không tin anh không biết điều này.”
Về sau Black ngổn ngang trăm mối ngẩng đầu, khuôn mặt anh tuấn hơi hơi vặn vẹo. Sau một lúc lâu, trên mặt anh hiện lên một nụ cười khổ sở.
“Tôi...” Giọng nói của anh hơi hơi khàn nói, “Đương nhiên là tôi biết điều này. Chỉ là...”
Lupin khó chịu khi nhìn thấy vẻ mặt bạn mình. Mắt anh dời khỏi khuôn mặt Black.
“... Vậy, vì sao đêm nay Harry lại đến đây?” Anh mỉm cười nói, “Tôi thấy lúc này cũng không phải là thời gian học sinh trong trường gặp người thân.”
“Một cái Trường Sinh Linh Giá, Remus.” Black không có vẻ mặt gì vén vén tóc, “Người anh cũng biết là ai.”
“Trường Sinh Linh Giá?” Lupin kinh ngạc nói.
“Đã từng được Regulus bảo quản, Kreacher đưa cho Sylvia. Nó nhất định còn tưởng rằng Sylvia là con của Regulus, đúng không? - - cái đồ chết tiệt ngu ngốc kia, nó suýt nữa hại Sylvia.”
Lupin cúi đầu trầm tư.
“Nếu đó thật sự là Trường Sinh Linh Giá của Voldemort, Sirius, “ anh hơi nghi ngờ nói, “Vì sao hắn lại giao cho Regulus bảo quản? Ý tôi là, hẳn là hắn có thể cất nó ở nơi không ai biết được.”
“Voldemort ngạo mạn tự đại, hắn cho rằng không có người nào đoán ra được hắn đã làm gì để bất tử.” Black châm chọc nói, “Đến mức giao cho thủ hạ bảo quản, ngược lại tôi cảm thấy chuyện này cũng không có gì kỳ lạ. Harry học năm thứ hai, thứ điều khiển Ginny là quyển nhật kí... Đến bây giờ chúng ta cũng biết nó cũng là một cái Trường Sinh Linh Giá. Cái quyển nhật kí kia không phải cũng do Lucius Malfoy bảo quản sao? Regulus nhát gan lại yếu đuối, nhưng nó vẫn cực kỳ kính sợ Voldemort, đúng không? - - đứa em trai ngu ngốc của tôi, khẳng định nó sẽ không nghĩ mình sẽ chết trong tay kẻ nó nguyện trung thành.”
“Nhưng nếu thật sự như lời anh nói, như thế Voldemort không phải nên thu hồi lại Trường Sinh Linh Giá hắn đã đưa sao?”
“Ai biết được, anh biết tôi không biết nhiều lắm về những thông tin cuối cùng của Regulus.” Black phiền lòng nói.”Nhưng có lẽ những thông tin mà tôi đã hỏi được đã bị sai, trước kia tôi vẫn cho rằng nó không quan trọng lắm trong nhóm Tử Thần Thực Tử.”
Black thấp thỏm nóng nảy xoa xoa mặt.
“Chết tiệt!” Anh đứng lên lớn tiếng nói, “Sao Dumbledore cùng Harry còn chưa tới?”
“Có lẽ có chuyện gì bị trì hoãn.” Lupin khéo léo hiểu lòng người phụ họa. Anh không nhắc đến em trai Black nữa.
Đến lúc Black không còn kiên nhẫn chờ đợi, cửa nhà Black cuối cùng đã kêu lên.
Lupin cùng Black đứng sau lưng đi xuống cầu thang, đúng lúc thấy Harry bị vấp vào thứ gì đó tại cửa phòng khách tối om, nghiêng ngả lảo đảo chống vào tường, cụ Dumbledore đi theo phía sau.
“Harry.” Lupin ôm cậu nhóc.
“Thầy Remus!” Harry vui sướng kêu lên.
“Được rồi, chàng trai, “ cụ Dumbledore đứng ở bên cạnh mỉm cười nhìn bọn họ, “Hiện tại cũng không phải là thời gian ôn chuyện. Sirius, phòng đã chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi.”
“Kreacher?”
“Ở trong phòng của nó - - tôi vừa về đến nơi lập tức nói cho nó biết không được tùy tiện đi lại nếu không sẽ vĩnh viễn rời khỏi ngôi nhà này.”
Cụ Dumbledore xoay người, nhìn Black chăm chăm.
“Tôi nhớ tôi đã từng nói với anh, Sirius... Nếu anh chịu đối xử với Kreacher tốt hơn một chút...”
“Nếu không thì?” Vì tôn kính Dumbledore, Black cũng không thể hiện vẻ mặt bực mình giống như đối với những người khác, “Khen thưởng nó sao? Bởi vì mười mấy năm qua nó vẫn thay Voldemort bảo tồn Trường Sinh Linh Giá của hắn?”
“Sirius.” Harry lo lắng nói.
Black mỉm cười với Harry.”Không nói chuyện này nữa - - đi thôi, chúng ta đi lên phòng ở tầng ba.”
“Vâng - - nhưng, cháu phải làm cái gì?” Harry nói. Cậu ấy đi sau lưng Black, bước lên bậc thang kêu thùng thùng.
“Cháu chỉ cần nói vài câu xà ngữ.” Black dẫn bọn họ quẹo vào hành lang.
“Nói mấy câu gì?” Harry lo lắng lặp lại.
“Vài câu xà ngữ - - để cho cái dây chuyền chết tiệt kia mở ra.”
Bọn họ dừng lại tại phòng trong cùng cuối hành lang, sau đó Black đẩy cửa phòng ra.
Gian phòng này vô cùng trống trải, lúc đi về phía trước, tiếng bước chân đập vào tường tạo thành những tiếng vang liên tục. Bên tường là mấy chiếc ghế dựa cũ, ngay chính giữa có một cái bàn cũ, trên bàn đặt một cái dây chuyền, bên cạnh dây chuyền là một thanh kiếm lóe sáng ánh kim loại.
“A..., đó là...” Harry ngạc nhiên nói.
“Thanh gươm nhà Gryffindor, đúng thế.” Cụ Dumbledore ôn hòa nói. Cụ vẫy vẫy cây đũa phép, bố trí vài bùa phép lên tường, “Bây giờ, Harry, trò cần đi đến trước bàn, sau đó dùng xà ngữ nghĩ cách mở dây chuyền ra.”
“Vâng.” Harry do dự nói. Cậu ấy quay đầu nhìn nhìn mọi người ở đây. Cha đỡ đầu của cậu cũng đi đến trước bàn, tay cầm thanh kiếm kia. Hiển nhien làm cậu an tâm hơn chút.
Cậu cúi đầu nhìn chiếc dây chuyền, đôi mắt nheo lại giấu sau chiếc kính. Qua một lúc sau, những tiếng xì xì phát ra từ miệng cậu.
Các chốt kim loại bị bật văng ra khỏi mặt dây chuyền. Bên trong cũng phát ra những tiếng xì xì như thế, một bóng dáng đột nhiên bay ra khỏi cái nắp.
Sắc mặt Harry trắng bệch nâng đầu lên, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào cái dây chuyền. Nhưng không đợi nó tạo thành hình dạng, Black không do dự đâm xuống.
Dây chuyền giống như là một thế giới yếu ớt, ngay lập tức vỡ vụn.
Lupin đi lên phía trước, vỗ vỗ bả vai Harry.
“Em vừa thấy cái gì?” Harry không thể tin được nhìn chằm chằm những mảnh nhỏ, “Em vừa nhìn thấy Voldemort ở bên trong?”
“Chỉ là một đoạn ngắn.” Dumbledore ôn hòa nói, “Trò làm rất tốt, Harry. Nếu không có em, chúng ta không thể mở nó ra. Được rồi, kế tiếp chúng ta sẽ đi hỏi Kreacher - - Harry, trò có thể đến phòng khách chờ chúng chứ?”
“Vâng.” Harry chần chờ nói. Cậu lại liếc nhìn những mảnh nhỏ kia, chậm chạp rời khỏi phòng.
“Hỏi Kreacher?” Black để thanh kiếm xuống, đi nhanh tới, vẻ không kiên nhẫn hiện rõ trên khuôn mặt anh tuấn, “Có cần thiết không? Đã giải quyết xong chiếc dây chuyền - “
“Tôi tin tưởng việc này là cần thiết, “ cụ Dumbledore hòa nhã nói, “Có lẽ nó sẽ biết những thông tin gì đó đúng lúc chúng ta cần, ví dụ như tin tức cái Trường Sinh Linh Giá khác. Thực tế chứng minh Voldemort còn điên cuồng hơn chúng ta tưởng tượng... Trường Sinh Linh Giá của hắn chắc chắn không chỉ có hai cái.”
“Được rồi.” Black nhún nhún vai. Anh gọi con gia tinh của mình đến.
Con gia tinh già đùng một tiếng xuất hiện trên bãi đất trống, miệng lầu bầu hành lễ với Black.
“Được rồi, ngươi đừng giở trò dối trá của mình, “ Black không kiên nhẫn nói, “Hiện tại trả lời tất cả câu hỏi của cụ Dumbledore, một câu cũng không được giấu diếm.”
Anh đi đến bên cửa sổ kéo cái ghế dựa ngồi xuống, tựa như anh không chú ý đến mành che cửa, tình cờ nhìn ra cửa sổ vào ban đêm.