Editor: Vanny
Lữ thị thấy dáng vẻ hai mẹ con sắp gây gổ, vội tiến lên trước kéo Du thị lại, nói: “Được rồi, được rồi. Hôm nay là ngày vui mà, mau mau, mấy tỷ muội các con xem xem Phương Hoa như vậy thế nào? Đừng có bỏ sót chỗ nào nha?”
Du thị cũng biết hôm nay là ngày nữ nhi gả đi, hừ một tiếng không nói gì nữa, xoay người đi qua bàn bên cạnh lấy một túi đồ nhét vào tay Phương Hoa: “Đây là bánh phù dung mà con thích ăn, giữ cẩn thận ở trên người, hôm nay phải vất vả cả ngày nên đừng để bản thân phải đói. Sau này… sau này mẫu thân không ở bên cạnh con nữa, bản thân con phải mạnh mẽ lên, đừng không nóng không lạnh, bị người ta ăn hiếp cũng không biết đánh trả.”
“Mẫu thân, con biết rồi.” Mắt của Thẩm Phương Hoa lại hơi đỏ, nắm chặt túi bánh kia gật gật đầu. Rất nhanh trời liền sáng trưng, bên ngoài tiếng nhạc rộn rã, chiêng trống rung trời, hỷ nương bước bước nhỏ tiến vào, tươi cười rạng rỡ: “Cô nương, giờ lành đã tới. Bà lão đây cõng cô nương lên kiệu hoa.”
Hỉ nương giúp Phương Hoa đội khăn đỏ che đầu, cõng Phương Hoa ra khỏi phòng. Đám người Thẩm gia ở phía sau đều có chút kích động. Trong lòng vừa vui mừng lại vừa bi thương. Viền mắt của Du thị càng đỏ hơn, không kiềm được sắp nhỏ lệ, nhưng nhớ tới hôm nay là ngày vui xuất giá của khuê nữ, đành kìm nén lại.
Tới khi Phương Hoa được cõng ra khỏi cổng chính Thẩm gia, lên chiếc kiệu hoa thêu kim tuyến lấp lánh, tân lang dáng vẻ đường đường cưỡi con ngựa cao lớn, tươi cười đầy mặt đưa đưa tay. Kiệu hoa được nâng lên, một mạch đi về phía nha môn Huyện lệnh.
Lúc nữ tử xuất giá, thân thích bên nhà gái không thể đuổi theo ra ngoài. Tới khi tiếng chiêng trống bên ngoài từ từ im bặt. Lúc này người Thẩm gia mới ra ngoài nhìn thoáng qua, chỉ có thể thấy cái đuôi của đoàn người đón dâu thật dài. Lúc này người của Thẩm gia mới quay lại vào nhà. Hôm nay chỉ cần thiết yến đãi khách khứa thêm một ngày nữa là xong rồi.
Tới giờ Tỵ rồi Trì Ninh Bái mới đến, chỉ nói mấy ngày trước có chút việc bận, giờ mới gấp gáp trở về. Về việc Trì đà chủ có thể đến, mặc dù hơi lỡ thời gian nhưng nhị phòng Thẩm gia vẫn rất vui mừng, kéo huynh ấy đến ngồi cùng với đám nam nhân của Thẩm gia.
Nữ quyến Thẩm gia ngồi một bàn. Đương nhiên Mẫu Đơn cũng chú ý tới Trì Ninh Bái, mỉm cười với huynh ấy. Trì Ninh Bái cũng mỉm cười đáp lại nàng.
Tới khi tàn tiệc liền mời khách về đại sảnh uống trà, Trì Ninh Bái đứng ở trong viện nhìn Mẫu Đơn đang bận rộn không dứt. Trong lòng từ từ có chút cay đắng, không bao lâu, dường như cảm thấy có người đứng bên cạnh mình, huynh ấy quay đầu nhìn thoáng qua, thì ra là lục cô nương Thẩm gia, Thẩm Nhạn Dung, không khỏi quay đầu lại.
Thẩm Nhạn Dung theo ánh mắt của huynh ấy nhìn qua, nhịn không được nói: “Tứ tỷ của ta đã có người trong lòng rồi. Huynh có nhìn tỷ ấy nữa cũng vô dụng thôi.”
“Ta biết.” Giọng nói của Trì Ninh Bái có chút lạnh lùng: “Ta mặc kệ những điều này, chỉ cần bảo vệ tốt muội ấy là được rồi, chỉ cần muội ấy cảm thấy vui là được. Nếu như người đó làm muội ấy tổn thương, ta cũng bằng lòng đợi muội ấy.” Dứt lời huynh ấy liền sải bước rời đi.
Thẩm Nhạn Dung đứng tại chỗ nhìn bóng dáng vạm vỡ của nam nhân đã đi xa, đôi má ửng hồng, nhịn không được lẩm bẩm nói: “Thật là ngu ngốc mà, hà tất phải vậy chứ.”
~~diiiiiiiiiiieeeeeennnnnnnndddddaaaânnnnnnlllllleeeqqqqqqqquyyyyyyydddooon~~~~~
Đợi ba ngày sau Phương Hoa về nhà lại mặt xong là người của Thẩm gia có thể quay về Bình Lăng được rồi. Mấy ngày nay vẫn ở lại nhà cũ, ba ngày nay đêm nào điện hạ cũng nghỉ ngơi trong phòng của Mẫu Đơn. Mấy ngày nay Mẫu Đơn luôn sống trong phập phồng lo sợ, rất sợ bị người của Thẩm gia phát hiện.
Ngày mai là ngày Phương Hoa về lại mặt, lúc Mẫu Đơn tắm rửa phát hiện mình tới kỳ rồi. Sau khi tắm rửa sạch sẽ quay về giường, quả nhiên nhìn thấy điện hạ lại nằm trên giường rồi, giờ phút này trong lòng Mẫu Đơn thật sự vô cùng tủi thân. Hai ngày nay nàng vừa lo lắng người của Thẩm gia phát hiện ra, vừa lo lắng cho kỳ kinh nguyệt của mình, rất sợ xảy ra chuyện gì. Nhưng nam nhân lại không thông cảm cho nàng một chút nào, thất thân cho hắn thì cũng thôi đi, nhưng tại sao người này động một tý là muốn gần gũi vào nàng mà trước giờ không lo lắng gì chứ, nếu như nàng thật sự mang thai, vậy sau này nên làm như thế nào đây? Không chỉ mặt mũi của Thẩm gia đều mất hết, sau này dù cho đã gả cho hắn cũng sẽ bị người đời chế giễu. Nghĩ tới đây, Mẫu Đơn thật sự đau lòng không thôi, nhịn không được đỏ mắt, nhìn nam nhân kéo nàng vào lòng liền khóc nức nở nghẹn ngào: “Điện hạ, chàng luôn chỉ là lo cho bản thân, có từng nghĩ qua cho thiếp không. Chúng ta chưa thành thân mà đã có quan hệ thân mật như vậy rồi. Vậy mà bây giờ chàng vẫn không quản không lo như vậy, chỉ quan tâm… chỉ quan tâm tới bản thân thôi, nếu thật sự thiếp mang thai đứa con thì phải làm sao đây?”
Vệ Lang Yến nhìn nữ tử đang vô cùng tủi thân liền ôm nàng vào lòng, một tay vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nàng: “Thật xin lỗi, đều là lỗi của ta. Sau này ta sẽ chú ý được không?” Đương nhiên hắn cũng biết những điều này, chỉ là lúc gặp nàng lại hơi không kiềm chế được. Hắn cũng hiểu lúc này không phải là thời cơ tốt để cưới nàng vào cửa, chỉ mong sự việc sẽ được giải quyết nhanh chóng. Hắn nóng lòng muốn hành động trước, định khi về tới Bình Lăng rồi sẽ bắt đầu sắp xếp.
Mẫu Đơn nằm trên người hắn, ấp úng nói: “Đây là điện hạ nói đó. Điện hạ đừng quên đấy.”
“Đương nhiên.” Vệ Lang Yến hôn trán nàng một cái, nghiêng người để nàng nằm xuống bên cạnh mình, ôm eo nàng, khàn giọng nói: “Ngủ thôi.”
Mẫu Đơn nói hết sự uỷ khuất ở trong lòng, tâm trạng đã thoải mái hơn, không bao lâu thì nặng nề ngủ thiếp đi. Chỉ có một mình điện hạ nhìn tư thế ngủ yên tĩnh của nàng mà máu huyết sôi sục không thôi.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Phương Hoa dẫn theo công tử của huyện lệnh Giản Di Hiên về lại mặt. Nhìn sắc mặt Phương Hoa hồng hào, mang theo chút xấu hổ, người của Thẩm gia liền yên tâm rồi. Tính tình Giản Di Hiên ôn hoà, nhất định sẽ sống tốt với Phương Hoa. Phương Hoa và Di Hiên ở lại ăn cơm trưa, buổi chiều hai người liền rời đi.
Người của Thẩm gia cũng vội thu dọn đồ đạc, định sáng mai là về Bình Lăng.
Tối hôm đó điện hạ lại chạy tới khuê phòng của Mẫu Đơn. Nàng cảm thấy như vậy không tốt lắm nhưng nói điện hạ thì hắn lại không nghe, chỉ nói ôm nàng ngủ là được rồi. cũng may lúc sáng sớm tỉnh lại thì điện hạ đã đi rồi. Đồ đạc của Thẩm gia cũng đã thu dọn xong rồi. sáng sớm ăn sáng xong liền khởi hành ra bến sông.
Vì muốn về Bình Lăng sớm mấy ngày, vẫn là đi đường sông trước rồi đi đường bộ, tới khi lên thuyền, Mẫu Đơn rất sợ điện hạ cũng theo lên thuyền, may mà nhìn quanh bốn phía không thấy bóng dáng của điện hạ nhưng lại thấy bóng dáng của Trì Ninh Bái. Mẫu Đơn hơi do dự, không dám đi lên trước chào hỏi Tri Ninh Bái. Nàng sợ tai mắt của điện hạ ở xung quanh, nếu không thì sao mỗi lần nàng nói chuyện với Trì đại ca điện hạ đều biết được, không tiếp xúc với Trì đại ca cũng là vì sợ sự giận dữ của điện hạ sẽ liên luỵ tới huynh ấy.
Mẫu Đơn đang chăm chú nhìn bóng dáng Trì đại ca thì thấy Thẩm Nhạn Dung đi tới, hình như nói vài câu với Trì Ninh Bái, cũng không biết Trì Ninh Bái đáp lại câu gì, chỉ thấy Thẩm Nhạn Dung đỏ bừng mặt xoay người về phòng. Trong lòng Mẫu Đơn khẽ động. Tính cách Nhạn Dung lạnh nhạt trước giờ chưa từng đỏ mặt vì ai, nhìn kiểu này dường như đối xử với Trì Ninh Bái hơi khác biệt thì phải? Chẳng lẽ Nhạn Dung thích Trì Ninh Bái?
Điều này đối với Mẫu Đơn mà nói là một chuyện tốt. Nàng hy vọng Trì đại ca có thể gặp được một nữ tử tốt. Tính cách Nhạn Dung mặc dù hơi lạnh đạm nhưng người cũng không tệ, cũng không biết rốt cuộc Nhạn Dung nghĩ như thế nào. Nàng có lòng muốn tác thành cho bọn họ, nâng váy đi theo Nhạn Dung vào phòng. Nhìn thấy Nhạn Dung đang mất hồn ngồi ở đầu giường, Nhạn Dung thấy nàng đi vào, miễn cưỡng nở nụ cười: “Tứ tỷ, sao tỷ qua đây vậy?”
Mẫu Đơn đi về phía muội ấy, ngồi xuống bên cạnh: “Lục muội, lúc nãy tỷ thấy muội đi tìm Trì đại ca. Muội…” Những lời phía sau nàng rất ngại hỏi ra.
Thế nhưng không ngờ Nhạn Dung lại gật đầu, đỏ mắt nhìn Mẫu Đơn:“Tứ tỷ, muội cũng không muốn giấu tỷ. Quả thật muội thich Trì đại ca, chỉ là trong lòng Trì đại ca chỉ có tỷ. Lúc nãy muội đã đi hỏi Trì đại ca. Trì đại ca lại cự tuyệt muội rồi…”
Mẫu Đơn không ngờ Nhạn Dung biết chuyện Trì đại ca thích mình, không khỏi đỏ mặt nói: “Muội nên biết là trong lòng tỷ chỉ có điện hạ. Tỷ chỉ xem Trì đại ca như người thân thôi. Nếu muội thật sự thích Trì đại ca thì cũng đừng bỏ cuộc. Con người Trì đại ca trọng tình nghĩa, cũng không phải người lạnh lùng, sẽ có ngày huynh ấy hiểu ra thôi.”
Nhạn Dung nhịn không được cười cười, tinh thần phấn khởi, muội ấy gật gật đầu: “Tứ tỷ, muội biết rồi. Muội không định bỏ cuộc đâu. Lúc nhỏ Trì đại ca đã cứu muội một lần.” Sắc mặt Nhạn Dung đỏ hồng: “Nói ra thì khiến tứ tỷ chê cười rồi, lúc đó muội liền nghĩ lớn lên nhất định phải gả cho huynh ấy, chỉ là không biết huynh ấy là ai. Cho tới khi huynh ấy đến thăm Thẩm gia, muội mới nhận ra huynh ấy. Lúc đó muội cũng nhận ra tình nghĩa huynh ấy dành cho tứ tỷ không bình thường. lúc đó cũng không biết mối quan hệ của tứ tỷ và điện hạ, trong lòng rất đau lòng. Sau đó mới biết quan hệ của tỷ và điện hạ, trong lòng muội ngược lại lại cảm thấy may mắn.” Nói tới đây, sắc mặt Nhạn Dung càng đỏ hơn.
Ngược lại Mẫu Đơn mơ hồ nhớ lại vẻ đáng yêu lúc nhỏ của Nhạn Dung, thiếu chút nữa là bị bọn bắt cóc bắt đi rồi. Sau nghe nói là lúc ở trên thuyền bị nhi tử của đà chủ phát hiện, cứu được muội ấy, không ngờ rằng đó là Trì Ninh Bái. Đó cũng là chuyện của sáu bảy năm trước, lúc đó Nhạn Dung cũng mới hơn bảy tuổi thôi. Như vậy xem ra hai người thế mà đã có duyên phận từ lâu. Sau này như thế nào thì không thể đoán chắc được.
Thấy Nhạn Dung tinh thần phấn chấn hơn nhiều, sắc mặt tươi rói, Mẫu Đơn nhịn không được cười cười, biết lúc này mới là tính cách của Nhạn Dung, không chịu bỏ cuộc.
Hai người ở trong phòng nói chuyện một hồi liền đi ra ngoài boong thuyền. Các trưởng bối của Thẩm gia đều ở trong phòng, chỉ có các cô nương và thiếu gia ở boong thuyền. Thẩm Phương Lan vô cùng hưng phấn. Lúc trước đi Bình Lăng không có muội ấy, lần này thì vui như điên vậy, đi dạo chung quanh boong thuyền.
Trên boong thuyền ngoại trừ người của Thẩm gia, mũi thuyền còn có một phụ nhân đang đứng. Phụ nhân đưa lưng về phía bọn họ nên không thấy rõ dung mạo, chỉ thấy một đầu tóc hơi khô dùng cây trâm vén thành búi tóc, cả người mặc bộ quần áo bằng vải thô hơi bạc màu. Thân hình gầy yếu, chỉ cần cơn gió hơi lớn thổi qua thì cơ thể người đó cũng hơi lay động, vịn vào đầu thuyền mới đứng vững được.
Mẫu Đơn cũng không quá chú ý tới phụ nhân này, chỉ cho rằng phụ nhân đó là khách trên thuyền, nhấc cái ghế nhỏ ra ngồi nhìn Phương Lan chạy như điên trên boong thuyền. Mấy huynh đệ thì đang đánh cờ.
Đang cười tủm tỉm nhìn, đột nhiên nghe đùng một tiếng ở sau lưng hình như có cái gì đó rơi xuống sàn, Mẫu Đơn nhịn không được quay đầu nhìn, phát hiện ra là phụ nhân lúc nãy đứng ở sau lưng nàng ngã xuống sàn.
Phương Lan đang chạy đùa ầm ĩ ôi chao một tiếng chạy tới bên cạnh phụ nhân, ngồi xổm xuống nhìn phụ nhân đó, nhẹ nhàng đẩy phụ nhân một cái: “Thẩm ơi, thẩm không sao chứ?”
Mẫu Đơn cũng bước lên nhìn thoáng qua, phát hiện phụ nhân hai mắt nhắm nghiền, mày hơi cau lại, đang ôm bụng cong lưng nằm trên sàn. Cẩn thận nhìn rõ dung mạo của phụ nhân kia, cả người Mẫu Đơn ngẩn ra.
Hết chương 83.