Mẫu Đơn nức nở khóc bảo đừng mà, nhưng điện hạ chỉ ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, ra sức va chạm với nàng. Không bao lâu tiếng nức nở trong miệng nàng biến thành tiếng thở gấp còn có tiếng rên rỉ. Mặc dù bên ngoài có người canh chừng, không sợ có người xông vào. Điện hạ chỉ sợ tiếng kêu của nàng sẽ đánh thức bọn nha hoàn ở cách vách, cúi đầu ngậm lấy cánh môi của nàng, nuốt hết tiếng rên rỉ của nàng vào trong miệng.
Không bao lâu, Mẫu Đơn liền tự mình ôm lấy eo của điện hạ, dùng sức bấu vào, đôi tay lại càng ôm chặt tấm lưng cường tráng của điện hạ.
Điện hạ giày vò nàng hơn nửa canh giờ mới giải phóng tất cả vào trong cơ thể nàng. Mẫu Đơn mơ mơ màng màng nghĩ cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi, lại không ngờ điện hạ lại lật người nàng, cúi đầu hôn lên bờ mông trắng nõn của nàng. Bàn tay to hơi thô lần theo đường cong trắng mịn của nàng từ từ trượt xuống dưới. dục vọng ở bụng dưới lại nhịn không được ngóc đầu lên. Điện hạ nằm sấp trên người nàng, hơi tách hai chân của nàng ra, nương theo chỗ ướt át lúc nãy dùng lực đẩy vào toàn bộ.
Mẫu Đơn rên lên một tiếng, lần này là thật sự bật khóc, nghẹn ngào nói: “Điện hạ, mệt quá, thiếp không muốn nữa…”
Điện hạ hôn lên tấm lưng trần của nàng, giọng nói dịu dàng mang theo khao khát nói: “Ngoan, nàng đừng động, ta động là được rồi.”
Tới khi hắn dùng lực ra vào trong người nàng, từ phía sau ôm lấy ngực nàng, nàng đâu chịu được nữa, lại không kiềm chế được có cảm giác, từ khi nào ngủ thiếp đi cũng không biết, lúc tỉnh lại đầu đau như búa bổ. Nàng giương mắt nhìn lên, ngoài cửa sổ vẫn còn âm u, cũng không biết rốt cuộc là tới giờ nào rồi. Mẫu Đơn nhịn không được rên một tiếng, giơ tay xoa xoa trán của mình, cảm thấy phía sau có đôi tay ôm chặt lấy eo nàng kéo vào lồng ngực rắn chắc rồi ôm chặt.
Mẫu Đơn nhịn không được rên một tiếng, xoay người nhìn nam nhân kia trong bóng đêm, tầm mắt quá mơ hồ, nàng nhịn không được đưa tay sờ sờ khuôn mặt của hắn, khàn giọng nói bên tai hắn: “Điện hạ, thiếp muốn uống nước, chàng buông thiếp ra trước đi.” Cảm giác say rượu thật sự quá đau khổ, nàng quả thật hận không được lấy búa đập vào đầu mình.
Điện hạ ừm một tiếng, lại càng dùng sức ôm chặt nàng vào lòng. Mẫu Đơn dùng lực đẩy đẩy hắn, hoàn toàn đẩy không ra, lại phát hiện một mùi máu tươi nhàn nhạt đang toả ra ở đầu mũi. Nàng cảm thấy hoảng hốt, cũng không để ý đến cơn đau đầu, đưa tay sờ sờ trên người hắn. Cuối cùng sờ tới chỗ bị băng bó trên cánh tay, trên đó có cảm giác dinh dính. Mẫu Đơn đưa tay có chất dịch đó đưa lên mũi ngửi, một mùi máu tươi nồng nặc xông vào mũi.
Thẩm Mẫu Đơn luống cuống, dùng sức tách đôi tay của hắn ra, quỳ ở đầu giường, đẩy đẩy hắn, thấp giọng kêu: “Điên hạ, điện hạ…”
Nam nhân hừ một tiếng, rốt cục tỉnh lại, vươn tay chụp nàng rồi kéo nàng vào lòng, buồn bực nói: “Mau đi ngủ đi, trời sắp sáng rồi.”
Mẫu Đơn nửa dựa vào người hắn, lại không dám đè lên tay hắn, lo lắng nói: “Điện hạ, tay chàng chảy máu rồi.” Dứt lời, vội chạy xuống giường, dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã xuống đất, may mà nắm kịp cái cột giường bên cạnh. Nàng cũng không để ý tới sự suy nhược của mình, nương theo ánh sáng lờ mờ bên ngoài cửa sổ đi tìm ngọn đèn dầu ở trên bàn, tìm được đá đánh lửa đốt đèn lên, lại lục tung khắp nơi tìm thuốc cầm máu còn sót lại và băng gạc sạch sẽ, lúc này mới cầm đèn đi tới trước giường.
Đặt ngọn đèn dầu ở trên giá cắm nến, Thẩm Mẫu Đơn nhìn nam nhân trên giường đang thâm trầm nhìn nàng, cũng không lo điều gì khác, bò lên đầu giường, kéo cánh tay hắn lên, nhìn băng gạc trên cánh tay hắn đã không ra hình dáng gì nữa, thấm đầy máu tươi. Trái tim nàng tê dại, cẩn thận cắt bỏ băng gạc, phát hiện trên tay hắn có một vết thương rất sâu, máu thịt lẫn lộn, nhìn rất đáng sợ, nàng nhịn không được nghẹn ngào nói: “Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Dứt lời lại cẩn thận dùng băng gạc sạch lau lau vết máu xung quanh miệng vết thương, rắc một chút thuốc cầm máu vào miệng vết thương. Tới khi máu không còn chảy nữa, lúc này mới lấy băng gạc sạch quấn từng vòng từng vòng băng bó lại.
Nàng ngẩng đầu thấy hắn đang nhìn nàng sâu sắc, lại nhịn không được hỏi: “Điện hạ, cánh tay chàng sao lại bị thương vậy?”
Vệ Lang Yến chăm chú nhìn qua cánh tay, ừm một tiếng, vươn tay ôm nàng vào lòng, cằm đặt trên mái tóc đen của nàng, thờ ơ nói: “Lúc về Bình Lăng gặp phải thích khách.”
Trong lòng Mẫu Đơn căng thẳng, quay người ngẩng đầu nhìn hắn: “Điện hạ có biết là ai muốn giết chàng không?”
Ánh mắt Vệ Lang Yến dịu dàng, hôn một cái lên mặt nàng: “Thái hậu, yên tâm đi. Ta không có chuyện gì đâu, chỉ là trong lúc bảo vệ Tử An không cẩn thận bị chém trúng, không có gì đáng ngại cả.”
“Như vậy mà không có gì đáng ngại.” Mẫu Đan trợn mắt nhìn hắn: “Lúc trời sáng thì mời đại phu qua xem xem đi.” Dứt lời, bỗng nhớ ra gì đó, tức giận nói: “Điện hạ, sao chàng lại đột nhiên xông vào đây. Ở đây là Thẩm gia đó, chàng còn đối xử với thiếp như vậy. Nếu như bọn nha hoàn nghe thấy được thì làm sao đây.” Chuyện đêm qua nàng không quên. Nàng không nên uống rượu, thiếu chút nữa lỡ miệng nói ra chuyện mình trùng sinh.
Vệ Lang Yến nhịn không được cười cười, hỏi: “Đau đầu không? Ta sai người nấu một chén trà giải rượu đưa qua cho nàng nha?”
Mẫu Đơn cũng không muốn dáng vẻ này của nàng bị người ta nhìn thấy, lắc lắc đầu: “Không cần đâu, trời sắp sáng rồi, lát nữa thiếp sai bọn nha hoàn nấu là được rồi.” Dứt lời, nàng nhịn không được rời khỏi lồng ngực của điện hạ ngồi thẳng người, đẩy đẩy điện hạ: “Điện hạ, chàng mau đi đi. Trời sắp sáng rồi, để người khác nhìn thấy thì không hay lắm.”
Vệ Lang Yến cũng biết trời sắp sáng rồi, không thể nán lại ở đây lâu được nữa, lại nhịn không được muốn trêu nàng: “Vậy nàng hôn ta một cái đi, rồi ta sẽ rời đi ngay.”
Mẫu Đơn cũng không chần chờ gì cả, ngồi thẳng người ngẩng đầu hôn lên miệng hắn một cái. Điện hạ đâu nào nỡ buông nàng ra, ôm lấy nàng hôn một trận, làm cho đầu Mẫu Đơn càng ngày càng đau. Hai người dính lấy nhau một hồi, bên ngoài mặt trời đã lên. Lúc này điện hạ mới lưu luyến rời đi, lúc đi còn nói: “Khi nào hết bận thì tới Trần trạch ở ngõ Nghĩa Hoà tìm ta, có nhớ không?”
Mẫu Đơn rất sợ bọn nha hoà thức dậy, vội gật đầu: “Nhớ, nhớ.”
Lúc này điện hạ mới rời đi, nhìn cánh cửa phòng vừa bị đóng lại, trong đầu Mẫu Đơn vừa ngọt ngào vừa lo lắng. Ngọt là vì cuối cùng điện hạ cũng trở về rồi, lo là vì thái hậu sao lại muốn ra tay với điện hạ? Vả lại sau này phải làm sao đây? Hai người lúc nào cũng vậy, lại chưa thành thân, cứ tiếp tục như vậy không phải là cách hay.
Nghĩ tới đây, trong lòng Mẫu Đơn luôn có chút buồn phiền, nhưng suy cho cùng thì nên như thế nào chứ? Trước mắt Thẩm gia vốn không thể xuất đầu lộ diện trước mặt mọi người được, nếu không thì kết cục nhất định rất thê thảm. Thái hậu đối với điện hạ cũng dám xuống tay, huống hồ là Thẩm gia bọn họ. Tuy nàng và điện hạ đã đính hôn, nhưng cũng chưa thành thân mà có những hành động thân mật như vậy cũng là không đúng.
Nghĩ tới nghĩ lui như vậy, đầu lại càng đau, lại có chút mệt mỏi muốn ngủ, nhưng trên chăn nệm đều là vết máu của điện hạ, Mẫu Đơn đau đầu, một lần nữa đi tìm chăn nệm để thay. Lúc mở mắt lần nữa, bên ngoài trời đã sáng trưng, đầu của nàng càng ngày càng đau, lắc lắc cái chuông ở đầu giường, Niệm Hương lập tức đẩy cửa bước vào.
Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn Niệm Hương một cái, giọng khàn khàn nói: “Niệm Hương, nấu cho ta một chén trà giải rượu rồi đi giặt chăn nệm này giúp ta, cẩn thận một chút, đừng để người khác nhìn thấy.”
Sau khi uống trà giải rượu, lúc này Mẫu Đơn mới thấy dễ chịu một chút. Ra khỏi cửa phòng, mấy cô nương Thẩm gia đều ở viện phía trước, thấy nàng qua đây, Phương Hoa lập tức cười nói: “Tứ muội, muội tỉnh rồi à, lần sau cũng không dám cho muội uống rượu trái cây nữa, không ngờ mới uống mấy chén thôi mà muội đã say như vậy rồi.”
Mẫu Đơn hơi ngại, cũng không thể nói là không phải vì rượu trái cây, đành phải đánh lạc hướng, cười nói: “Tam tỷ, tỷ đừng cười muội nữa. Ngày mai là ngày đại hỷ của tỷ rồi, đã chuẩn bị tốt hết chưa?”
Phương Hoa bị nàng đánh lạc hướng như vậy, cũng không tiện cười nhạo nàng nữa. Mấy tỷ muội Thẩm gia cùng nhau đi vào phòng.
Buổi trưa lại phải thiết yến. Sau khi Thẩm Mẫu Đơn ăn xong quả thật có chút không thể rời đi. Tỷ muội Thẩm gia đều ở đây, nàng cũng không thể rời khỏi đây để đi gặp điện hạ được. Sau đó chỉ đành nhờ Niệm Hương đi một chuyến, nói với điện hạ một tiếng.
Bận rộn như thế tới tối, tới khi về phòng đã là cuối giờ Tuất rồi. sau khi rửa mặt chải đầu xong liền định đi ngủ, kết quả vừa vén màn lên, Mẫu Đơn bị bóng người cao lớn nằm bên trong làm giật mình, chăm chú nhìn kỹ, thì ra là điện hạ. Mẫu Đơn nhịn không được gắt giọng: “Điện hạ, chàng làm thiếp giật cả mình.”
Vệ Lang Yến chống người dậy kéo nàng vào lòng. Cả người Mẫu Đơn ngã vào lòng hắn, cảm nhận được sự cương cứng dưới thân hắn. Mẫu Đơn có chút hoảng sợ, nghĩ không ra sao nam nhân này lại có tinh lực như vậy, lúc nào cũng nghĩ tới mấy chuyện đó. Nhưng sáng ngày mai là ngày đưa gả Phương Hoa, nàng làm sao đối phó được, chỉ van xin nói: “Điện hạ, sáng ngày mai thiếp phải đưa gả tam tỷ, thật… thật sự có chút mệt mỏi.”
Vệ Lang Yến cười nói: “Được rồi, ta sẽ không chạm vào nàng, chỉ cùng nàng đi ngủ thôi.” Nói xong liền ôm nàng nằm xuống, từ bên cạnh lấy ra một viên đạn bạc bắn vào giá cắm nến ở trên bàn. Trong phòng lập tức chìm vào bóng tối. Trong bóng tối chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người, Mẫu Đơn thấy hắn thật sự không đụng chạm gì mình chỉ ôm mình ngủ thôi liền yên tâm.
Hôm nay mệt mỏi cả ngày, Mẫu Đơn thật sự có chút chịu không nổi, ngủ thiếp đi rất nhanh. Lúc ngủ lại nhịn không được nghĩ may mà hai ngày nữa là tới kỳ kinh nguyệt, chỉ tránh được mấy ngày này thì sau này phải như thế nào đây?
Mẫu Đơn bị nha hoàn ở bên ngoài đánh thức, lúc mở mắt bên ngoài mặt trời đã mọc rồi. điện hạ ở bên cạnh cũng không thấy nữa. Nàng ngẩn ra, vội thức dậy. Sau khi rửa mặt chải đầu xong liền đi qua phòng của Phương Hoa. Mấy tỷ muội Thẩm gia, còn có đại bá mẫu nhị bá mẫu đều có mặt. Lúc này PHương Hoa đang lau mặt. Hỉ nương đang dùng sợi chỉ mảnh se lông mặt cho Phương Hoa. Sau khi làm sạch gương mặt, bôi lên mặt một lớp cao thơm, lại thoa lên một lớp phấn mỏng, đánh má hồng, tô son, vẽ lông mày.
Sau khi trang điểm, lại mặc áo cưới, sau khi ăn mặc trang điểm một phen, vốn là một Phương Hoa thanh tú nay lại càng xinh đẹp hơn. Du thị nhịn không được đỏ mắt, mặc kệ Du thị như thế nào, bây giờ bà ta chỉ là một mẫu thân sắp gả nữ nhi, sự chua xót trong lòng có thể cảm nhận được.
Du thị kéo nữ nhi nói một tràng. Phương Hoa cũng nhịn không được đỏ mắt. Sau đó lại nhớ ra điều gì, Phương Hoa không kìm được nói: “Mẫu thân, sau này người đừng mai mối lung tung cho các muội muội nữa có biết không?” Phương Hoa sợ sau khi mình gả đi rồi, mẫu thân không biết nặng nhẹ, lại dẫn tới tai hoạ gì cho Thẩm gia. Điện hạ kia không phải là người dễ trêu chọc.
Vốn trong lòng Du thị cực kỳ chua xót nhưng nghe cô nương nói như vậy, lông mày lập tức nhíu lại, mắng: “Nha đầu chết tiệt, con nói bậy nói bạ gì đó!”