Editor: Vanny
Cách ngày mùng 1 tháng 6 năm Thái Sơ thứ ba còn hơn nửa tháng, trong cung đều đang bận rộn việc chuẩn bị cho đại điển phong hậu. Tuy rằng còn thời gian hơn nửa tháng, nhưng vẫn có chút gấp, phủ Nội Vụ phải gấp gáp may lễ phục hoàng hậu, kim sách của hoàng hậu, còn có tặng phẩm cho nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, đồng thời còn phải tới quê nhà của hoàng hậu tuyên đọc thánh chỉ phong hậu, giấy dán bảng vàng, sau khi hoàn thành đại điển phong hậu sẽ chiếu cáo thiên hạ.
Lúc người trong cung ra roi thúc ngựa gấp gáp chạy tới Lâm Hoài thì đã là ngày 23 tháng 5 năm Thái Sơ thứ ba. Nhà cũ Thẩm gia chỉ để lại vài ba nô bộc ở lại trông coi. Ở trước cổng lớn nhà cũ Thẩm gia tuyên đọc xong ý chỉ. Hiếm khi có người ở trong cung tới một huyện thành nhỏ như Lâm Hoài cho nên đã tụ tập không ít người tới nhà cũ Thẩm gia, thái giám tổng quản kia thấy cũng tạm được rồi, ho nhẹ hai tiếng, cẩn thận mở thánh chỉ ra, lớn tiếng đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: THẩm thị Mẫu Đơn tính tình hiền hậu cẩn trọng, dịu dàng cần cù, ôn hoà thuần lương, hành vi nhân hậu, thanh tao phép tắc, hiền thục đức độ, ngày mùng 1 tháng 6 năm Thái Sơ thứ ba cử hành đại điển phong hậu, sắc phong làm hoàng hậu, khâm thử!”
Nói xong liền giao thánh chỉ cho nô bộc của nhà cũ Thẩm gia. Hiển nhiên mấy nô bộc này vẫn chưa hoàn hồn, sững sờ tiếp nhận thánh chỉ, thái giám tổng quản nói: “Được rồi, tạp gia còn phải vội hồi cung. Đây là thánh chỉ phong hậu của Thẩm nương nương, các ngươi phải bảo quản cho thất tốt đấy...”
Nô bộc giơ tay nhận thánh chỉ vội vàng quỳ xuống: “Lão nô đã biết.”
Khi người trong cung đã rời khỏi, mấy lão nô ngơ ngác nhìn nhau, những người xung quanh đều mới kịp phản ứng lại: “Tổng quản kia lúc nãy nói là phong hậu? Thẩm thị Mẫu Đơn? Vậy chẳng phải là tứ cô nương Thẩm gia sao? Nạn châu chấu mấy năm trước nếu không nhờ tứ cô nương Thẩm gia, chúng ta dã đói chết từ lâu rồi, không ngờ cô nương này lại có phúc lớn như vậy, được làm hoàng hậu.”
“Ôi, thật là nhớ mà, nhưng mà ta nhớ lúc trước tứ cô nương Thẩm gia đã từng đính hôn với đại gia La gia, sau đó không phải là đại gia La gia làm chuyện bất chính tại thọ yến của La lão gia sao? Cô nương kia còn là bạn thân của tứ cô nương Thẩm gia, nghe nói còn bị tứ cô nương Thẩm gia bắt quả tang… Thẩm cô nương thật là có phúc nha, tuy rằng đã giải trừ hôn ước với La gia nhưng bây giờ người ta đã là hoàng hậu rồi, cũng không biết bây giờ La gia kia có hối hận hay không.”
“Hối hận thì sao chứ, e là sợ tới chết rồi, lúc trước phụ lòng người ta, bây giờ người ta trở thành hoàng hậu rồi…”
Trong số đám người xung quanh có một nữ nhân sắc mặt trắng bệch, nghe đám người trong đó thảo luận, bước chân loạng choạng rời khỏi. Nữ tử này không phải là ai khác mà chính là Diêu Nguyệt. Sắc mặt nàng ta tái nhợt trở về La gia. Từ lúc nàng ta nghe lời của Mẫu Đơn, tính kế La Nam, từ đó về sau La Nam không thể giao hợp được nữa, nàng ta cũng thuận lợi sinh hạ một nữ nhi, nhưng cuộc sống của nàng ta ở La gia cũng không có chuyển biến tốt, ngược lại ngày càng sa sút. Người La gia không biết rằng lúc trước nàng ta đã tìm người phế La Nam, dù vậy nhưng người của La gia vẫn vô cùng chán ghét nàng ta như cũ, bởi vì bọn họ cảm thấy tất cả mọi chuyện đều có liên quan tới nàng ta.
Sau đó La gia đã che giấu tin tức La Nam không thể giao hợp, cưới cho La Nam một chính thất là Hứa thị. Hứa thị cũng chẳng phải là nữ nhi nhà giàu có, nếu không cũng không gả cho kẻ thanh danh bại hoại như La Nam. Hứa thị gả vào mới biết La Nam không thể làm chuyện vợ chồng, đương nhiên không chịu, làm ầm lên cho mọi người đều biết. Vốn Hứa thị muốn hoà ly nhưng không ngờ nhà mẹ của Hứa thị đã sớm xài hết đồ sính lễ, nói ra thì Hứa thị coi như bị Hứa gia bán cho La gia, nếu muốn hoà ly thì phải trả lại sính lễ. Hứa thị không thể trả được, chỉ có thể tiếp tục sống ở La gia.
Tóm lại, hiện tại La gia là cảnh gà bay chó sủa.
Khi Diêu Nguyệt về tới La gia, sắc mặt còn có chút không tốt, trong lòng hoảng hốt, không cẩn thận đụng trúng người khác. Nàng ta nghe thấy một giọng nói gay gắt: “Cái đồ sao chổi nhà ngươi, đi đường không có mắt sao!” Diêu Nguyệt ngẩng đầu, là bà bà La phu nhân. Từ sau khi nàng ta vào cửa, La phu nhân liền không coi nàng ta là người, cả ngày gây phiền phức cho nàng ta. Từ sự nhẫn nhịn ban đầu tới khi mắng tay đôi, Diêu Nguyệt cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi, tình cảm với La Nam sớm đã biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại sự oán hận. Nàng ta hối hận rồi, hối hận đã cướp La Nam từ tay Thẩm Mẫu Đơn. Nàng ta lạnh lùng nhìn mẹ chồng của mình, bất chấp sự sỉ nhục của bà ta, nhếch miệng cười cười: “Bà bà, bà có biết Thẩm thị Mẫu Đơn bây giờ như thế nào không?”
La phu nhân không ngờ Diêu Nguyệt lại trong thời khắc này mà hỏi điều này, chỉ nghĩ tới Thẩm Mẫu Đơn là trong lòng bà ta liền tức giận, nếu không phải Thẩm Mẫu Đơn, cả nhà bọn họ sao lại thành ra thế này. bây giờ nghe Diêu Nguyệt nhắc tới Thẩm Mẫu Đơn, bà ta the thé kêu lên: “Ngươi nhắc tới con tiện nhân đó làm gì, đồ tiện nhân thối tha đó, nếu không phải con tiện nhân thối đó và