Editor: Vanny
Người La gia? Mẫu Đơn hơi cau mày, nghĩ rằng người La gia hẳn sẽ không ngu xuẩn như vậy chứ, sau khi nghe nói nàng trở thành hoàng hậu mà vẫn chạy tới thượng kinh? Người bình thường tuyệt đối sẽ không làm chuyện này, tóm lại đây là chuyện tránh được còn tránh không kịp nữa là. Nàng cười nói: “Phụ thân, mặc kệ bọn họ là dược rồi. Chúng ta đã không có quan hệ gì với bọn họ từ lâu rồi.”
Thẩm Thiên Nguyên gật đầu, bỗng nhớ ra một chuyện, cười nói: “Hôm nay bận chuyện của Khánh Niên mà có một chuyện vui quên nói với con. Nha đầu Tư Cúc kia đính hôn rồi, tháng sau sẽ thành thân đó. Nha đầu kia không cho cha nói với con, nó tìm được một gia đình họ Triệu ở thôn Cửu Hà ngoại thành. Gia cảnh Triệu gia giàu có, ruộng đất trăm mẫu, mà người nhà họ Triệu cũng không tệ, Đại Lang nhà họ Triệu cũng dáng vẻ đường hoàng, tuổi tác cũng tương đương với Tư Cúc.”
Mẫu Đơn bật cười: “Nha đầu Tư Cúc này cũng thật là, tìm được người như thế nào cũng không nói với con. Vậy tháng sau con sẽ quay lại, Tư Cúc thành thân con nhất dịnh phải đi.” Người khác có lẽ không hiểu tại sao nàng lại đối xử tốt với một nha hoàn như vậy, nhưng Mẫu Đơn lại nhớ rõ kiếp trước sau khi nàng gả cho La gia. La gia không muốn gặp nàng, Tư Cúc đã giúp đỡ nàng không ít, cuối cùng thậm chí còn vì dính líu tới nàng mà thê thảm vô cùng.
Thẩm Thiên Nguyên gật đầu. Từ nhỏ Tư Cúc đã sống ở tam phòng bọn họ, cùng với Mẫu Đơn trưởng thành, Thẩm Thiên Nguyên cũng coi Tư Cúc như một nửa nữ nhi rồi, đương nhiên cũng không phản đối, ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Trời tối rồi. con về sớm đi, khi nào A Hoán trả lời thư, ta sẽ vào cung thăm con.”
Ra khỏi đại viện Thẩm gia, Mẫu Đơn đã lên xe ngựa, thị vệ cao lớn cưỡi ngựa đi hai bên xe ngựa. Khi xe ngựa vừa chạy tới chỗ rẽ của con hẻm, đột nhiên có một người xông ra, phu xe vội kéo dây cương. May mà bây giờ đang ở trong hẻm, xe chạy không nhanh, Mẫu Đơn cũng không xảy ra chuyện gì, dù vậy nhưng cũng đủ khiến mấy thị vệ kia hoảng hốt, lập tức có 2 thị vệ xuống ngựa tiến lên trước. Lúc đi tới chỗ người đang quỳ kia, rút bội kiếm ra kề vào cổ người kia, người kia liền run cầm cập.
Mẫu Đơn ở trong xe ngồi vững lại, hỏi: “Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lập tức có thị nữ vén rèm xe lên, nhỏ giọng nói: “Bên ngoài có người chặn đầu xe ngựa… Hoàng hậu nương nương, người không sao chứ.”
Mẫu Đơn lắc đầu, xuyên qua tấm rèm che nhìn về phía trước, chỉ mơ hồ nhìn thấy mép váy hơi cũ và đôi tay đang phủ phục dưới đất. Đôi tay đó khô gầy, trên đó nổi đầy gân xanh. Phùng thị vệ ở bên ngoài đã quát: “Ngươi là người nào, dám cản xe ngựa của hoàng hậu nương nương!”
Nữ tử dưới đất không phải ai khác, chính là Diêu Nguyệt. Nàng ta phủ phục dưới đất, run lẩy bẩy, run giọng nói: “Nô… Nô là Diêu Nguyệt, xin hoàng hậu nương nương gặp nô một lần.” Dường như chỉ có tận mắt nhìn thấy tình thế như vậy, nàng ta mới thật sự phát hiện Mẫu Đơn đã là mẫu nghi một nước, xa cách một trời một vực với nàng ta, nhưng cái đám súc sinh La gia kia lại ép nàng ta tới tìm Mẫu Đơn, giúp La gia bọn họ mưu cầu một tương lai. Quả thật là hết sức đáng hận, nếu La gia các ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa.
Từ mấy năm trước, sau khi từ biệt La gia, Mẫu Đơn biết ân oán giữa mình và bọn họ đã kết thúc. Dĩ nhiên nàng cũng quan tâm tới Diêu Nguyệt, nói: “Đi thôi.”
Thị vệ nào không hiểu ý hoàng hậu nương nương, lập tức thu kiếm về bên cạnh xe ngựa xoay người lên ngựa.
Diêu Nguyệt cắn răng nhưng vẫn quỳ tại chỗ như cũ không chịu đứng dậy, đầu đã dập ở dưới đất: “Nô có lời muốn nói với hoàng hậu nương nương, xin hoàng hậu nương nương gặp nô một lần.”
Bọn thị vệ không đợi Mẫu Đơn lên tiếng, một người trong số đó xuống ngựa, tiến lên mấy bước, một cước đá vào người Diêu Nguyệt, một cước đá nàng ta qua bên cạnh. Lúc này xe ngựa mới lộc cộc chạy về phía trước, chỉ để lại Diêu Nguyệt đang ôm eo khóc.
Sau khi hồi cung, Mẫu Đơn cũng không để chuyện này trong lòng, nên