Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Chương 133: Chương 133: Thiếu






Editor: Vanny

Mẫu Đơn nhìn Diêu Nguyệt ở dưới đất, vẻ mặt không đổi, hỏi: “Ngươi có điều gì muốn nói?”

“Xin hoàng hậu nương nương niệm tình trước đây, cứu nô một mạng.” Diêu Nguyệt không dám ngẩng đầu lên: “Nô không ngại nói thật với hoàng hậu nương nương. Toàn bộ người La gia đều tới kinh thành rồi. Đám người La gia này rất đáng chết, sau khi biết được nương nương trở thành hoàng hậu liền dọn lên kinh thành, uy hiếp nô dựa vào giao tình trước đây giúp La gia bọn họ mưu cầu một chức quan. Hoàng hậu nương nương, La gia lòng lang dạ sói. Nô tới đây, chỉ muốn cầu xin hoàng hậu nương nương hãy giúp nô, đại gia La gia sớm đã không thể…” Hai chữ phía sau nàng ta không dám nhắc tới trước mặt hoàng hậu, sợ làm ô uế tai hoàng hậu, chỉ mập mờ qua loa, lại nói: “Trước mắt La gia chỉ có một khuê nữ là Tiếu Tỷ Nhi do nô sinh. Nô muốn cầu xin hoàng hậu nương nương giúp nô và đại gia La gia hoà ly. Nô muốn dẫn Tiếu Tỷ Nhi ra ngoài sống, xin hoàng hậu nương nương niệm tình lúc trước giúp nô một lần.”

Tình cảm của Diêu Nguyệt đối với La Nam cuối cùng cũng bị những ngày tháng sống chung mài mòn sạch sẽ. Vẻ mặt Mẫu Đơn đen lại, qua một lúc lâu, Bão Cầm đỡ nàng ngồi xuống, lúc này mới nói: “Giữa chúng ta còn có tình nghĩa gì sao? Diêu Nguyệt, La gia các người như thế nào cũng không liên quan gì tới bổn cung. Nếu La gia thật sự không sợ chết thì cứ việc đi tìm bổn cung, về phần ngươi…” Mẫu Đơn cười nhạt: “Giữa chúng ta đã không còn tình nghĩa gì để nói, sớm đã bị các ngươi phủi sạch sẽ rồi. Chuyện của ngươi, bổn cung sẽ không giúp, ngoài ra giúp bổn cung chuyển lời cho người La gia, nếu thật sự không sợ chết thì cứ việc đi tìm bổn cung là được.”

Sắc mặt Diêu Nguyệt tái mét, nhịn không được ngẩng đầu lên, vẻ mặt thê lương, mặt mũi không giống với vẻ già nua, nàng ta nói: “Hoàng hậu nương nương, lúc trước đều là lỗi của nô, nhưng nô đã thật lòng ăn năn rồi. Nương nương… nương nương, nếu không phải vì nô, người… người bây giờ cũng…” Nếu không phải vì nàng ta dã cướp La Nam thì Mẫu Đơn cũng không thể trở thành hoàng hậu. Những lời này chung quy nàng ta cũng không dám nói ra miệng, chỉ nói: “Những lời hoàng hậu nương nương nói lúc trước nô đã nghĩ thông từ lâu. Lúc trước hoàng hậu nương nương chán ghét La gia, hiểu tính cách của nô, những lời nói với nô đó, hoàng hậu nương nương liền biết nô nhất định sẽ không dễ dàng buông đại gia La gia ra. Còn có những chuyện xảy ra sau đó cùng với đại gia La gia trong thọ yến của La lão gia, tất cả đều do hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương quá hiểu rõ nô. Nếu không phải vì những lời đó của hoàng hậu nương nương, nô cũng không đến nỗi đi đến bước đường này. Nô biết tất cả không phải là lỗi của hoàng hậu nương nương, không trách được hoàng hậu nương nương. Nô chỉ hy vọng hoàng hậu nương nương hãy cứu nô và Tiếu Tỷ Nhi. Nếu còn để Tiếu Tỷ Nhi ở lại La gia, nhất định sẽ bị La phu nhân dạy thành không ra cái gì, nô chỉ xin dẫn theo Tiếu Tỷ Nhi khi hoà ly với La gia thôi.”

“Ngươi cũng biết điều này không trách được bổn cung? Nếu không phải chính bản thân ngươi muốn ở bên La Nam, muốn hại La Nam, muốn chiếm lấy một vị trí ở La gia thì hà cớ gì bây giờ rơi vào nông nỗi này? Ngươi đi đi, bổn cung sẽ không giúp ngươi đâu, nếu còn ở đây tiếp tục dây dưa thì không có lợi gì cho ngươi đâu!” Vẻ mặt Mẫu Đơn lạnh nhạt, nàng sớm đã cắt đứt quan hệ với những người này thì hà cớ gì phải giúp bọn họ chứ.

Bão Cầm lập tức đỡ Mẫu Đơn đứng dậy bước ra khỏi phòng, chỉ để lại một mình Diêu Nguyệt đang ngây ngốc quỳ ở trong phòng.

Khi Mẫu Đơn bước ra khỏi phòng, thấy trong viện đứng đầy nha hoàn bà tử, vừa thấy nàng liền lập tức quỳ xuống, hô: “Hoàng hậu nương nương vạn an.”

“Mau đứng dậy hết đi.” Mẫu Đơn nhìn đám bà tử đang kích động này thì hơi có chút bất đắc dĩ: “Hôm nay qua đây chẳng qua là tiễn Tư Cúc xuất giá, các ngươi đừng có như vậy nữa, giờ Tư Cúc cũng xuất giá, ta cũng nên trở về rồi. Các ngươi cũng mau giải tán đi.”

Nhưng những người này cũng không chịu đứng dậy, quỳ dưới đất hô: “Cung tiễn hoàng hậu nương nương…”

Mẫu Đơn bất đắc dĩ, chỉ đành cũng 2 thị nữ ra ngoài. Lữ thị cũng đi theo. Tới bên ngoài, Lữ thị nói: “Hoàng hậu nương nương, có phải La gia kia lại tới làm phiền người không? Theo thần phụ thấy, người căn bản không cần để ý bọn họ, trực tiếp sai người


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.