Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Chương 134: Chương 134: Thiếu






Editor: Vanny

Về cơ bản cứ cách 1-2 tháng là Mẫu Đơn lại về Thẩm gia một lần, trong hậu cung lúc trước điều này có lẽ là không thích hợp nhưng Yến đế sủng ái nàng, hậu cung lại chỉ có một mình nàng. Mỗi ngày ngay cả một người để nói chuyện cũng ít, chỉ có một nhi tử và một chất tử ở cùng nàng. Yến đế mới kế vị, cả ngày vô cùng bận rộn, thời gian ở cùng nàng cũng không nhiều. Nàng liền thích ra ngoài dạo, thỉnh thoảng cũng sẽ dẫn Vệ Hề Nguyên cùng đi dạo chợ phiên náo nhiệt. Dưới chân thiên tử, xung quanh đều có ám vệ đi theo nên nàng cũng không sợ.

Kỳ thực Mẫu Đơn không thích sống ở trong cung, hoàng cung lớn như vậy mà chỉ có mấy chủ tử. Mỗi khi đêm khuya thanh tĩnh, bên ngoài đều im ắng, thỉnh thoảng vang lên tiếng gõ mõ cầm canh của thái giám cung nữ, đều khiến nàng cảm thấy trong cung thật sự rất điều hiu.

Lần mang thai này không giống lần trước, nàng ăn ngon ngủ ngon tinh thần cũng tốt, không muốn buồn chán ở trong cung. Sáng sớm thức dậy thấy thời tiết không tệ liền dẫn Vệ Hề Nguyên xuất cung. Nói ra thì nàng cảm thấy sau này dù Hề Nguyên có trở thành người kế vị thì cũng không thể chỉ học trong sách, ít nhất cũng phải ra ngoài xem xem, xem lão bách tính sống như thế nào. Mỗi lần nàng dẫn Vệ Hề Nguyên ra ngoài, Hề Nguyên đều vô cùng vui vẻ, trên đường cái đều là những người không quen biết nó, không giống với đám thái giám và cung nữ trong cung hễ gặp nó đều cẩn trọng dè dặt. Nó có thể tự nhiên nói chuyện với người khác, quen biết đủ loại người, biết được lão bách tính họ ăn cái gì, có thể thấy nụ cười hồn nhiên chất phác của các lão bách tính. Nó biết được trứng gà một văn tiền một quả, hồ lô nhào đường 2 văn tiền một xâu, gạo lức 3 văn tiền một cân, gạo trắng 6 văn tiền một cân, thịt heo 10 văn tiền một cân…

Mẫu Đơn dẫn Vệ Hề Nguyên ở bên ngoài dạo cả nửa ngày rồi mới về dùng cơm trưa với người Thẩm gia. Sau đó lại về thư phòng nói chuyện một hồi với Thẩm Thiên Nguyên. Thẩm Thiên Nguyên rất thích đứa cháu ngoại Vệ Hề Nguyên này, nhưng nó là hoàng tử, ngày thường ít gặp được mà gặp thì cũng là quân và thần, lúc này ở nhà thì cũng không có nhiều quy tắc như vậy, ôm Vệ Hề Nguyên không nỡ buông tay.

Không bao lâu, đột nhiên hạ nhân qua thông báo, nói rằng ngoài cửa có người tên là La Nam tới tìm Thẩm Thiên Nguyên lão gia. Thẩm Thiên Nguyên nhíu mày, nói là tới tìm ông còn không phải là tới tìm Mẫu Đơn sao. Ông nói: “Không gặp, đuổi hắn ta ra ngoài!”

Không bao lâu, hạ nhân lại quay về, nói là người đó đuổi không đi, nhất định phải gặp ông, Thẩm Thiên Nguyên nhíu mày: “Đuổi không đi thì đi báo quan đi!”

Hạ nhân gật đầu liên tục, sau khi ra ngoài thì quay lại nữa. Thẩm Thiên Nguyên cũng vì chuyện này mà trong lòng có chút phiền muộn. Ông làm quan vẫn luôn thanh thanh bạch bạch, lúc này vẫn không nghĩ tới muốn làm gì La Nam, chủ yếu là sợ truyền ra bên ngoài nói Thẩm gia bọn họ ỷ thế hiếp người. Mẫu Đơn không nói gì nhiều, nói chuyện với Vệ Hề Nguyễn, thấy trời cũng không còn sớm nữa nên định ra về.

Dẫn Vệ Hề Nguyên ngồi lên xe ngựa, rời khỏi Thẩm phủ, vừa chạy rới ngã rẽ, đột nhiên có một bóng người lao ra chặn trước xe ngựa. Phu xe vội giữ chặt dây cương. Vệ Hề Nguyên ở trong xe ngựa đang ngồi trong lòng Mẫu Đơn cười tít mắt đọc Tam Tự Kinh mà Yến đế đã dạy cho nó. Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Mẫu Đơn hoàn toàn chưa kịp phản ứng. Vệ Hề Nguyên trong lòng đột ngột ngã về phía trước, ngã vào tấm thảm dày trải trên sàn xe, trán đụng vào góc bàn nhỏ bên cạnh. Vệ Hề Nguyên sợ run người, dù sao cũng là trẻ con, thấy đau lập tức khóc rống lên.

Mẫu Đơn sốt ruột, lập tức ôm Vệ Hề Nguyên ở dưới sàn lên, trán đã sưng phồng lên.

Thị vệ, thị nữ và phu xe bên ngoài vừa nghe tiếng tiểu hoàng tử khóc là biết không ổn rồi. Phu xe thất trách, lập tức từ trên xe ngựa nhảy xuống quỳ phục dưới đất: “Nô tài thất trách, xin hoàng hậu nương nương tha mạng.”

Thị nữ cũng đã vén rèm xe lên, nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của Mẫu Đơn còn có tiếng khóc thê thảm của tiểu hoàng tử. Thị nữ và thị vệ bên ngoài đều bị doạ sợ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.