Đêm khuya, thân thể bé nhỏ nằm trên chiếc giường tơ tằm, khuôn mặt ngủ say đang trong giấc mơ ngọt ngào, động lòng người như vậy, giống như thiên sứ thuần khiết không tỳ vết.
Cửa phòng đang đóng kín được lặng lẽ mở ra, thân hình Phúc mẹ nhẹ nhàng đi đến bên giường, khẽ chạm vào bàn tay nhỏ bé của Kim Ngọc Tú.
Nàng đang trong giấc ngủ say, bỗng cảm giác được cái đụng nhẹ không tiếng động, đôi lông mi dài khẽ chớp chớp, còn ngái ngủ ngủ, vẻ mặt xinh đẹp tiếc nuối.
Nhưng khi nhìn sang bên giường thấy vẻ mặt của Phúc mẹ, nàng lập tức tỉnh táo lại, đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo bà không cần lên tiếng.
Phúc mẹ gật gật đầu, không có phát ra tiếng động gì, xoay người liền rời khỏi phòng ngủ.
Kim Ngọc Tú dùng động tác nhẹ nhất, chậm rãi ngồi dậy, nhìn Giang Thành đang ngủ say bên cạnh. Bàn tay nhỏ bé của nàng, yêu thương mơn trớn tóc của chồng, biết hắn ngủ say là do tác dụng phụ của thuốc, cho dù nàng nửa đêm thức dậy, hắn cũng sẽ không tỉnh lại.
Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn trên trán Giang Thành, sau đó mới vội xuống giường, khoác áo khoác tơ tằm bên giường, đi về phía cửa. Phúc mẹ vào lúc đêm khuya tới đánh thức nàng, chỉ có thể có một việc.
Thanh Phong đã trở lại!
Kim Ngọc Tú đi tới phòng khách, trong lòng tràn ngập chờ mong.
Phòng khách to như vậy, một thân ảnh đơn bạc đứng một mình, bởi vì mặc quần áo màu đen, thân mình mảnh khảnh kia, nhìn càng thêm gầy yếu.
"Thanh Phong." Nghe thấy tiếng gọi dịu dàng nhẹ nhàng kia, khiến Mẫu Đơn đang chìm đắm trong suy tư nhanh chóng xoay người lại, thấyngười vẻ mặt liền vui mừng, vội vàng tiến đến bên cạnh Kim Ngọc Tú.
"Phu nhân." Nàng nhẹ giọng chào hỏi, trong khoảng thời gian ngắn, lại có chút không thể thích ứng với tên mình ngày xưa. Đã lâu lắm rồi.
Mấy tháng qua, nàng dường như đã quên cái tên trước đây của mình, trong đầu chỉ có thể không ngừng nhớ lại, tiếng nói nam tính trầm thấp kia, có khi phẫn nộ, có khi dịu dàng, gọi đi gọi lại tên nàng: Mẫu Đơn, Mẫu Đơn, Mẫu Đơn, Mẫu Đơn......
"Cuối cùng cô đã trở về." Kim Ngọc Tú vô cùng cao hứng, cũng không ngại chủ tớ, siết chặt hai tay Mẫu Đơn.
"Cô làm sao vậy? Sao hai tay lại lạnh như thế?"
"Tôi không sao, chỉ là vì ban đêm có chút lạnh." Mẫu Đơn nói xong, một giọt lệ rơi trên khuôn mặt xinh đẹp, vì chạy trốn giữa đêm khuya mà tái nhợt không còn chút máu.
"Vậy sao được, cô mới sinh đứa trẻ không được bao lâu nha!" Kim Ngọc Tú lo lắng nắm tay nàng, lôi kéo nàng ngồi xuống sô pha.
Một mặt vội vàng kêu: "Phúc mẹ, mau chén canh gà nóng tới đây."
"Vâng." Phúc mẹ gật đầu, đi tới phòng bếp, thân hình mập mạp nhưng vô cùng linh hoạt.
"Phu nhân, không cần." Mẫu Đơn lắc lắc đầu, muốn cự tuyệt, nhưng hai tay nhỏ nhắn ấm áp của Kim Ngọc Tú vẫn giữ nàng lại.
"Tôi không nên quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi."
"Không, tôi vẫn chờ cô trở về mà." Kim Ngọc Tú nói xong, hai mắt chân thành tha thiết nhìn thẳng hai tròng mắt của Mẫu Đơn, như là tìm tòi cái gì đó.
"Những ngày này, khổ cho cô rồi." Nàng nhìn ra được, khoảng thời gian qua, cô gái trẻ tuổi trước mắt có chuyển biến rất lớn.
"Phu nhân, xin đừng nói như vậy."
"Tôi nghe nói, trong lúc cô sinh, vì khó sinh, đã ngất một lần, thiếu chút nữa mất mạng, trong lòng vô cùng lo lắng." Sắc mặt Mẫu Đơn trở nên càng tái nhợt. Nàng chuyển tầm mắt, vô ý thức tránh đi cặp mắt trong suốt không đáy kia của Kim Ngọc Tú, giống như sợ có thể bị thấy hết mọi chuyện qua cặp mắt đó.
"Cảm ơn phu nhân quan tâm, tôi đã không có việc gì rồi." Nàng lần đầu nói dối trước mặt phu nhân, không muốn lại nói tiếp về tình trạng thân thể của mình .
"Nhìn sắc mặt của cô kìa xem ra còn trắng hơn giấy, sao có thể nói không có việc gì? Mấy ngày sắp tới, cô ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt, để Phúc mẹ giúp cô bồi bổ thân thể."
"Không cần, tôi..."
"Đứa trẻ đâu?" Kim Ngọc Tú đột nhiên hỏi.
Thân mình Mẫu Đơn đột nhiên cứng đờ.
Trên mặt Kim Ngọc Tú có hoang mang, trong đôi mắt to trong suốt có chờ mong vô hạn.
”Đứa trẻ ở chỗ nào? Mau bế cho tôi nhìn thử xem."
Mẫu Đơn cắn môi, từng trận đau đớn ập vào trong ngực.
“Thanh Phong?” Nàng hít sâu một hơi, cúi đầu không cách nào đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Kim Ngọc Tú.
“Hắc gia phòng thủ quá nghiêm mật, xin thứ lỗi tôi chỉ có thể chạy ra một mình, không có cách nào mang đứa trẻ về.” Hắc Trọng Minh quản nàng cực nghiêm, mấy tháng qua nàng mang thai, Hắc gia bảo vệ rất cẩn thận, giống như tường đồng vách sắt, hoàn toàn tìm không thấy một tia sơ hở. Mãi cho đến sau khi nàng sinh xong, bởi vì khó sinh, một lần suýt chết, thân mình suy yếu cực độ, phòng vệ mới có lơi lỏng.
Không ai dự đoán được, không đến hai tuần sau khi nàng sinh xong, trong người vẫn còn suy yếu, là thời gian cần an dưỡng, liền thừa dịp Hắc Trọng Minh không ở nhà, trong đêm chạy thoát ra ngoài.
Phu nhân phái người bí mật truyền đạt thư, trong đó yêu cầu nàng lẩn trốn ra, đồng thời cũng muốn mang đứa trẻ mới sinh về.
Nhưng nàng chống lại mệnh lệnh.
Nàng không dám.
Từ sau khi sinh hạ đứa nhỏ, Mẫu Đơn hoàn toàn cự tuyệt nhìn đứa nhỏ cho dù chỉ là liếc mắt một cái. Nàng chỉ biết, sinh ra con trai, nhưng nàng không dám nhìn nó, lại càng không dám ôm nó, thậm chí cự tuyệt cùng phòng với đứa nhỏ, giống như đứa trẻ kia là vũ khí nguy hiểm nhất, đủ để hủy diệt bình tĩnh cuối cùng của nàng.
Cho nên, nàng chật vật chạy thoát trở về, để đứa nhỏ ở lại Hắc gia.
Lúc trèo tường chạy ra, xa xa nàng còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Tiếng khóc kia níu lòng của nàng, dụ dỗ nàng quay đầu, nhưng nàng vẫn cố nén xúc động muốn xé rách thân thể kia, cũng không quay đầu lại chạy đi.
Đó là đứa nhỏ của Hắc Trọng Minh! Ở trong lòng nàng không ngừng lặp lại với chính mình, đó là đứa nhỏ của Hắc Trọng Minh, không liên quan tới nàng, không có quan hệ gì với nàng, không có quan hệ gì với nàng……
Sau một lúc trầm mặc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Ngọc Tú không dấu được thất vọng, cùng với sầu lo.
Phúc mẹ ở phía sau đưa lên canh gà ấm nóng. Bởi vì phu nhân ăn ít, từ nhỏ đã kén ăn, cho nên ở đại lão gia khi còn sống, liền mua phương thuốc trân quý, ra lệnh cho phòng bếp mỗi ngày đều phải đun cách thủy một con gà, lúc nào cũng sẵn sàng, mang cho phu nhân dùng. Đây vẫn là lần đầu, có người ngoài may mắn thưởng thức hương vị kia, có thể thấy được phu nhân đối người con gái trẻ tuổi trở về đêm khuya này, coi trọng biết bao nhiêu.
“Canh đến rồi, tranh thủ lúc còn nóng uống đi!” Kim Ngọc Tú nói xong, còn tự tay cầm thìa múc lên thổi cho nguội.
“Cám ơn phu nhân.” Mẫu Đơn cầm lấy thìa, đem canh gà đưa đến bên miệng. Dược liệu trân quý, cùng với thời gian dài hầm với thịt gà thành canh gà, hương vị rất ngon miệng hay không nàng cũng không biết, bên tai vẫn như còn vang lên tiếng khóc của trẻ con.
Phúc mẹ lại bưng lên một chén trà lài an thần khác, đặt ở bên cạnh bàn Kim Ngọc Tú, sau mới cúi đầu lặng lẽ đi ra ngoài.
Kim Ngọc Tú bưng lên một bộ ba cái chén màu xanh, dùng miệng chén nhẹ nhàng thổi bớt nhiệt độ của trà lài, xúc động thở dài một hơi.
“Muốn cô mang theo đứa nhỏ trở về, thật là làm khó cô quá.” Lời của nàng nhẹ nhàng, giọng điệu thương xót.
“Chỉ tại tôi không đành lòng để đứa nhỏ ở trong tay Hắc Trọng Minh” Canh nóng trong miệng Mẫu Đơn, đột nhiên trở nên rất đắng, đắng đến nỗi khó có thể nuốt. Nàng cầm thìa, cũng không nhúc nhích, hai mắt nhìn thẳng bát canh gà màu nâu trước mắt, toàn thân cứng ngắc như tượng đá.
Tiếng nói dịu dàng thanh thúy mà dễ nghe của Phu nhân, từng từ từng chữ, đều như cây kim sắc bén, cắm thật sâu vào lòng của nàng.
“Trước khi Hắc Trọng Minh mười tuổi, chúng tôi đã gặp qua.” Những nhà quyền thế của Thượng Hải, hay lui tới lẫn nhau, là chuyện rất bình thường.
Mẫu Đơn ngẩng đầu lên, đột nhiên nhớ tới, lúc nàng bước nhầm vào phòng của Cung Thanh Hà, ở trên bức tranh có thấy một bé trai nhỏ. Đứa bé đó, tuổi tuy nhỏ nhưng hai mắt đã lạnh như băng.
Phu nhân tiếp tục nói.
“Ta tận mắt gặp, cha hắn, Hắc Liệt Phong dùng cách gì để giáo dục hắn.” Giọng nói của nàng mềm nhẹ, nói ra chuyện đáng sợ nhất.
“Yêu cầu của Hắc Liệt Phong đối với hắn thật khắc nghiệt đáng sợ, cho dù ở trước mặt mọi người, chỉ cần hắn phạm sai lầm nho nhỏ, Hắc Liệt Phong cũng sẽ không lưu tình chút nào xử phạt hắn.” Mẫu Đơn không thể nhúc nhích, chỉ có thể ngồi ở chỗ cũ, nghe Kim Ngọc Tú đem từng câu từng chữ kể lại, nàng rất sợ, nàng không muốn biết đến chuyện cũ.
“Ngoài việc quở trách và đánh hắn, thậm chí chỉ vì hắn phạm một sai lầm nho nhỏ, mà ngay đêm đông giá rét, Hắc Liệt Phong lột quần áo của hắn, ném hắn vào sông Hoàng Phổ.” Nàng nhẹ giọng thở dài, thản nhiên nói thêm.
“Vào lúc đó hắn thậm chí còn không biết bơi” Lần đó, Hắc Trọng Minh gần như lạnh chết.
Thân thể Mẫu Đơn không thể kiềm chế run rẩy.
Sông Hoàng Phổ dưới trời đông giá rét , nước sông lạnh đến nổi khiến người cảm thấy rét cóng. Nàng không thể tưởng tượng, năm đó Hắc Trọng Minh vẫn là đứa nhỏ, lại bị cha tự tay đẩy xuống nước sông đen tối chảy cuồn cuộn, sẽ sợ hãi kinh hoảng cỡ nào.
Vì thế, trong bức tranh kia, hắn mới có ánh mắt lạnh như băng như vậy. Bởi vì khi hắn còn nhỏ, đã trải qua sự giáo dục tàn nhẫn của cha, trải qua quá nhiều chuyện đáng sợ.
Bàn tay cầm thìa của nàng, hơi hơi run rẩy. Tất cả những phản ứng này, Kim Ngọc Tú đều để vào trong mắt, nàng uống chén trà lài, cũng cúi đầu, lo lắng lại thở dài lần nữa.
" Hắc Liệt Phong giáo dục hắn, hoàn toàn chỉ là ngược đãi. Nhưng cũng thành công khiến Hắc Trọng Minh trở thành người đàn ông đúng như trong suy nghĩ của cha hắn, thậm chí còn vượt qua kỳ vọng của Hắc Liệt Phong." Nàng thoáng tạm dừng, sau mới nói thêm:
" Là hắn tự tay giết chết Hắc Liệt Phong." Đây là chuyện lưu truyền đã lâu ở Thượng Hải, nghe đồn nguyên nhân cái chết của Hắc Liệt Phong là đột tử, mà lúc đó, Hắc Trọng Minh đã có thể một mình đảm đương mọi chuyện, thậm chí mấy lần trái ý cha hắn, ra quyết định lớn mật, hầu hết cấp dưới, đã muốn gạt bỏ Hắc Liệt Phong, cam tâm để Hắc Trọng Minh thống lĩnh.
Đêm trước khi Hắc Liệt Phong chết, có người từng thấy cha con hai người cãi nhau kịch liệt, khi rạng sáng, liền truyền ra tin tức Hắc Liệt Phong đột tử.
Từ đó về sau, tin đồn Hắc Trọng Minh giết cha, cứ thế truyền đi khắpThượng Hải.
Mọi người lén truyền nhau, nhưng không dám đi chứng thực, thời gian trôi qua, lời đồn này đi vào lòng mọi người.
Mẫu Đơn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hiện lên tia khó có thể tin, ánh mắt nàng hốt hoảng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt rốt cuộc không giấu được cảm xúc trong lòng.
"Chuyện đó chỉ là tin đồn, không hẳn là sự thật" Giọng nói của nàng yếu đuối, không hề nhận ra mình đang biện hộ thay cho Hắc Trọng Minh.
Kim Ngọc Tú nhìn chăm chú vào nàng, trong mắt tràn đầy đồng tình.
"Cô phải tin tưởng tôi, đây là sự thật." Nàng sầu lo nói.
"Cô hãy cẩn thận nghĩ lại, người đàn ông đáng sợ như vậy, sẽ làm gì với đứa nhỏ vô tội kia."
"Cho nên, tôi mới muốn cô mang đứa nhỏ về đây." Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng bao lấy bàn tay lạnh lẽo của Thanh Phong, ngay cả tay cũng tràn đầy dịu dàng.
"Cha nào con nấy. Để đứa nhỏ ở lại nơi đó, tôi lo lắng Hắc Trọng Minh sẽ làm chuyện mà năm đó năm đó cha hắn đã làm với hắn." Bàn tay ấm áp kia không biết sao lại khiến cả người Mẫu Đơn phát lạnh. Nàng rút mạnh tay về, thìa trong tay cũng đồng thời rơi xuống, vỡ nát trên mặt đất.
"Cô có khỏe không?" Kim Ngọc Tú quan tâm hỏi, lại đưa tay ra.
Bàn tay ấm áp, dịu dàng, trắng nõn, không tỳ vết kia, giờ này khắc này, nhưng sao lại còn hơn rắn độc, khiến nàng sợ hãi. Sắc mặt nàng trắng bệch, cuống quít lui về phía sau, bản năng muốn trốn tránh, trốn thật xa để bàn tay kia không chạm tới.
"Thanh Phong?" Tiếng nói mềm mại nghi hoặc.
Mẫu Đơn hít sâu một hơi, kiềm chế để bản thân không cần xoay người chạy đi, nhưng lúc mở miệng, tiếng của nàng vẫn có chút run run.
"Phu nhân, thật xin lỗi, có lẽ tôi mệt mỏi." Sắc mặt của nàng càng lúc càng tái nhợt, thân mình mảnh khảnh lại lung lay sắp đổ.
Nàng không biết, thật ra là do chạy trốn giữa đêm khuya, hay là do lời phu nhân vừa mới nói, đến tột cùng trong hai chuyện này, chuyện nào đã khiến nàng thở dốc kịch liệt, tim đập nhanh như sẽ vỡ vụn.
Kim Ngọc Tú vội vàng đứng dậy.
" Là tôi không tốt, không nên quấn quít lấy cô, nói nhiều như vậy." Nàng dịu dàng dặn, giống như người chị yêu thương đứa em.
" Cô nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi đi!" Nàng phất phất tay, gọi Phúc mẹ.
Mẫu Đơn ngoại trừ gật đầu, cũng không biết nên nói cái gì. Nàng dùng sức lực còn sót lại, chống đỡ hai chân run run, đi theo sau lưng Phúc mẹ, rời khỏi phòng khách.
Sau khi nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia, biến mất ở chỗ rẽ, Kim Ngọc Tú chậm rãi ngồi trở lại sô pha. Nàng nhẹ nhàng bưng chén trà lên, cái miệng nhỏ ướt át vì uống trà lài, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều ngọt (mềm mại ngọt ngào) vẫn dịu dàng như vậy, nhưng hai tròng mắt trong suốt, lại nhìn phương xa, như đang rơi vào trầm tư.
Đứa nhỏ.
Đứa nhỏ của Hắc Trọng Minh.
Ngoài dự liệu của nàng, Thanh Phong lại một mình chạy thoát trở về, không có nghe theo mệnh lệnh của nàng, mang đứa nhỏ của Hắc Trọng Minh về.
Khuôn mặt nhỏ nhắn kiều ngọt kia, vẫn dịu dàng, vẫn xinh đẹp như vậy. Nhưng trong phòng khách trầm tĩnh, lại truyền đến một tiếng vang trong trẻo.
Chén sứ xanh bị bóp nát trong đôi tay ấm áp mềm mại của Kim Ngọc Tú.
Nàng trở lại căn phòng trước kia, mọi thứ vẫn ở nguyên vị trí, không có cái gì bị thay đổi.
Cho dù là giường chiếu sạch sẽ ngăn nắp, hay sách vở cùng bút mực trên bàn, đồ gì trong phòng, cũng đều giống như đêm hôm đó trước lúc nàng đi làm nhiệm vụ, phải gạt đồng bọn rời đi, từ Thanh Phong hóa thân thành Mẫu Đơn, tất cả đều còn nguyên vẹn.
Phu nhân nhất định đã phái người thỉnh thoảng quét dọn phòng của nàng, mới có thể duy trì sạch sẽ như có người ở như vậy, ngay cả một ít bụi cũng không có, bởi vậy có thể thấy, phu nhân xác định, nàng nhất định sẽ trở về.
Mẫu Đơn đi đến trước bàn, thong thả ngồi xuống, dùng đầu ngón tay chọc chọc bút ở trong lọ. Nàng nhớ rõ, đêm đó, sau khi trang điểm rồi rời đi, nàng có cảm giác đã chết.
Nhưng nàng không có chết.
Ngay cả nhiệm vụ thất bại, bị Hắc Trọng Minh phát hiện thân phận thật của nàng, hắn vẫn không giết nàng, mà giam lỏng nàng, ép nàng sinh đứa nhỏ. Nhớ tới chuyện xảy ra mấy tháng qua, lòng của nàng, liền đau đớn kịch liệt.
Nàng không rõ, có phải là do hậu quả của việc đau bụng đẻ hay không, nhưng lại mơ hồ biết, chỉ cần nhớ tới Hắc Trọng Minh, đau đớn sẽ trở nên kịch liệt, như là muốn đâm thủng lòng của nàng.
Ngoại trừ bên ngoài ngực, trái tim của nàng cũng đau đớn.
Sau khi sinh xong, vú của nàng căng ra, ngày đêm đều phồng lên đau đớn, cho dù là nhẹ nhàng chạm qua, cũng đau đến khó có thể chịu được. Nhưng nàng tình nguyện chịu đau, cũng không muốn cho đứa trẻ khóc không ngừng trong phòng kia bú.
Nhưng mỗi lần nghe thấy tiếng trẻ con khóc, dòng sữa ấm, giống như là đáp lại lại chảy ra, làm ướt vạt áo trước của nàng.
Ngay cả đêm nay, khi nàng chạy ra khỏi Hắc gia, tiếng khóc trẻ con, vẫn làm cho dòng sữa chảy ra, làm ẩm ướt chiếc áo đen của nàn . May mà, vết ướt trên áo đen nên nhìn cũng không rõ.
Nàng không muốn để phu nhân thấy tình huống này.
Ở trong lòng Mẫu Đơn thầm nói với chính mình, nàng không muốn để phu nhân thấy, là vì không muốn thất lễ.
Nhưng quan trọng hơn là, nàng không muốn để cho người khác thấy, dáng vẻ yếu ớt như vậy của nàng --- dáng vẻ người mẹ...... Hít thật sâu một hơi, nàng đứng dậy, hướng tới phòng tắm, ở trước gương, thong thả cởi bỏ quần áo, không dám kích thích đầu vú căng cứng đau nhức.
Đôi vú trắng noãn tròn trịa bởi vì cương sữa mà càng trở nên căng cứng, núm vú vốn dĩ màu hồng phấn nay đã sậm màu hơn, cho dù nàng dùng khăn mặt sạch, lau đi lau lại, dòng sữa màu trắng ngà vẫn không ngừng chảy ra.
Cho dù nàng bắt buộc chính mình, không được nhớ lại, nhưng thân thể của nàng vẫn nhớ rõ như cũ, còn thường xuyên nhắc nhở nàng, đã từng sinh một sinh mạng, mang nó đến thế giới này.
Nhưng mà, nàng đã vứt bỏ nó.
Tôi tận mắt thấy cha hắn Hắc Liệt Phong, đã dùng cách gì để giáo dục hắn.
Phu nhân dịu dàng nói với nàng.
Yêu cầu của Hắc Liệt Phong đối với hắn, khắc nghiệt đến mức đáng sợ.
Ngay đêm đông giá rét, lột quần áo của hắn, ném hắn vào sông Hoàng Phổ
Vào lúc đó hắn thậm chí còn không biết bơi.
Có một sức mạnh vô hình đáng sợ nào đó, níu chặt dạ dày Mẫu Đơn, cảm giác buồn nôn mãnh liệt, đột nhiên phun ra, nàng run run vịn vào bồn rửa mặt, không ngừng phun, cho đến khi nôn hết bát canh gà kia mới dần bình phục
Nhưng nước mắt trong hốc mắt cũng không thể kiềm chế được nữa, cứ không ngừng chảy ra.
Cha nào con nấy.
Phu nhân nói như vậy.
Nhưng nàng không tin. Hắc Trọng Minh không phải cha hắn, hắn không phải.
Nàng siết chặt tay thành nắm đấm, nuốt xuống tiếng nức nở, ở trong phòng tắm lạnh như băng không phát ra thanh âm gì, im lặng khóc. Nàng không biết, tại sao mình lại khóc, là vì mình, hay là vì đứa trẻ bị nàng bỏ rơi...... Hay là, vì Hắc Trọng Minh?
Nàng đã rời khỏi hắn, không bao giờ bị giam cầm trong tầm mắt của hắn , ôm ấp của hắn, trong thế giới của hắn lần nữa. Nàng hẳn là nên vui mừng, hẳn là nên thoải mái, nhưng vì sao, lại cảm thấy đau thương thật sâu, lệ không ngừng rơi xuống?
Người phụ nữa trong gương, nhìn thương tâm như vậy, yếu ớt như vậy.
Nàng nhìn chăm chú vào gương, nhìn bờ vai trần dần dần tím đi kia, nhưng vết thương cũ ở vai vẫn như đóa hoa Mẫu Đơn nở rộ, đầu ngón tay run run, mơn trớn mỗi một vết thương, giống như động tác Hắc Trọng Minh mỗi lần hoan ái thường làm.
Nàng cố gắng ép buộc mình, không cần nghĩ tới đứa nhỏ và cha nó. Nhưng nàng không có cách nào, mỗi lần thử, đều hoàn toàn thất bại.
Nước mắt ấm áp, rơi trên vết thương ở đầu vai. Vết thương do súng này chỉ sợ sẽ ở trên người nàng cả đời.
Có lẽ, nàng có thể che lấp vết thương, nhưng không cách nào xóa bỏ vết thương.
Cũng như nàng không thể xóa được, dấu vết mà Hắc Trọng Minh đã lưu lại trong lòng nàng thật sâu.