Mẫu Đơn Của Hắc Báo

Chương 15: Chương 15




Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp.

Đang ở trên sân thượng nấu thuốc, nơi đó thoát ra từng đợt khói trắng, mùi thuốc Đông y tràn ngập bên trong tòa biệt thự pha lẫn kiến trúc Trung – Tây kia, Kim Ngọc Tú ngồi ở trong nắng sớm, trong tay cầm cây quạt hương bồ (quạt làm từ lá cây hương bồ), ngoảnh đầu nhìn chăm chú bếp lửa mà mình muốn tự tay nấu chén thuốc.

Ánh nắng ban mai màu hoàng kim, thản nhiên nhuộm bộ quần áo của nàng trở nên vàng óng, vì nàng di chuyển thân mình cũng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn, kiều diễm của nàng toát lên một màu vàng chói mắt. Vẻ mặt của nàng chuyên tâm, hai tròng mắt nhìn chăm chú vào bếp lò, sợ bản thân lơ là một chút sẽ làm hỏng mất siêu thuốc, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lửa hung nóng làm cho đỏ bừng.

Nhiệt độ của bếp lửa làm cho cái trán ửng hồng của nàng lấm tấm mồ hôi.

Từ xa đã nghe có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, ngay cả đầu nàng cũng không ngẩng lên, tiếp cục coi chừng bếp lửa.

“Phu nhân!” Phúc mẹ chạy tới, gương mặt béo mập từ trước đến nay không hề thay đổi, ít khi thấy lộ ra vẻ kinh hoảng.

“Phu nhân, Hắc Trọng Minh, hắn, hắn…..”

Kim Ngọc Tú thản nhiên hỏi:

“Có khách đến?”

Phúc mẹ nuốt nước miếng. Khách ư? Sắc mặt Hắc Trọng Minh âm trầm, vừa bước tới cửa, đã sẵn sàng chuẩn bị chính tay phá tung cửa phòng của mọi người.

“Phúc mẹ?”

“Dạ?” Phúc mẹ hồi phục lại tinh thần, vội vàng gật đầu.

“Đúng vậy.”

“Còn không mau mời vào.”

“Dạ.” Sau khi Phúc mẹ lui ra ngoài, Kim Ngọc Tú vẫn ngồi ở chỗ cũ, cây quạt hương bổ trong tay bắt đầu di chuyển.

Hắc Trọng Minh đến đây.

Tốc độ của hắn nhanh hơn nàng tưởng tượng rất nhiều. Cho dù cốt nhục của hắn vẫn bình yên vô sự ở lại Hắc gia, nhưng sáng hôm sau hắn liền trực tiếp đến nhà. Nhìn thấy sắc mặt của Phúc mẹ, có thể chắc chắn là hắn nhất định đã xông vào.

Hắc gia, Kim gia và Tiêu gia, ba thế lực này từ đầu đến cuối vẫn giữ vững thế cân bằng, ngay cả liên tục ác đấu lén lút, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì lễ phép. Mà lúc này Hắc Trọng Minh lại đánh vỡ biểu hiện giả dối tôn trọng lẫn nhau nhiều năm qua, do đó có thể thấy được hắn nóng ruột biết chừng nào.

Kim Ngọc Tú có chút đăm chiêu, khóe miệng đỏ hồng nhếch thành nụ cười ngọt ngào.

Nàng biết hắn sẽ đến, cũng giống như nàng biết, Thanh Phong nhất định quyến rũ được hắn: Nàng biết rất rõ. Thanh Phong có được tất cả mọi thứ có thể khiến cho hắn cảm thấy hứng thú, thậm chí tính cách đặc biệt mãnh liệt hấp dẫn hắn, đó là nguyên nhân chủ yếu mà lúc trước nàng đã chọn Thanh Phong là người chấp hành nhiệm vụ này.

Tất cả những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của nàng.

Một bóng người cao lớn đi nhanh tới. Ánh mắt lợi hại của Hắc Trọng Minh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nhỏ bé đang ngồi cạnh bếp lửa dùng quạt hương bồ quạt lửa cho lò thuốc.

Tối hôm qua, khi hắn còn chưa trở lại Hắc gia, đã nghe tin tức Mẫu Đơn mất tích do thuộc hạ truyền đến.

Lúc hoàng hôn, nàng vẫn còn nằm ở trên giường, bác sĩ Hoàng vẫn luôn miệng dặn dò, thân thể nàng suy yếu, cần phải nghĩ ngơi thật nhiều. Nhưng ngay vào đêm hôm sau, nàng liền biến mất không chút tăm hơi, lê thân hình gầy yếu tránh thoát tầng tầng lớp lớp thủ vệ để rời khỏi Hắc gia.

Khi người hầu phát hiện ra thì chiếc giường mà nàng hay nằm đã trở nên lạnh lẽo.

Càng quan trọng hơn nữa là, nàng rời đi một mình, cũng không có mang theo đứa nhỏ.

Khi Hắc Trọng Minh về đến nhà liền nghe thấy tiếng khóc của trẻ con vang vọng trong phòng, bất luận là người hầu dỗ dành như thế nào, cho bú như thế nào nhưng tay và chân của đứa trẻ nhỏ xíu vẫn dùng sức đạp đá lung tung, đem hết sức lực ra để khóc, cứ như là biết bản thân đã bị mẹ mình bỏ rơi.

Cực kỳ phẫn nộ, ngược lại làm cho hắn trở nên bình tĩnh.

Nàng bỏ trốn.

Hơn nữa, còn bỏ lại đứa nhỏ.

Trong đêm đứa trẻ bắt đầu phát sốt, thân hình nho nhỏ nóng như một cục than hồng, ôm vào như muốn phỏng tay.

Đêm khuya bác sĩ Hoàng phải vội vàng chạy đến khám bệnh, tiêm cho đứa trẻ một mũi thuốc, nhưng cho đến khi trời gần sáng, đứa trẻ mới giảm sốt, mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Cho nên, Hắc Trọng Minh phải đợi đến rạng sáng hôm sau mới ra khỏi nhà.

Hắn tự mình lái xe với tốc độ cực nhanh, xuyên qua cả nội thành Thuợng Hải, xông thẳng đến Kim gia.

Hắn không cần nghĩ nhiều cũng đoán ra được, thật ra Mẫu Đơn đã chạy đi đâu. Ngoại trừ Kim gia ra, thì nàng không còn chỗ nào để đi.

“Cô ấy ở đâu?” Vừa bước vào phòng, Hắc Trọng Minh trực tiếp hỏi, sắc mặt xanh mét, thái độ ngang ngược, cứ như đang yêu cầu trả lại món bảo vật trân quý vốn thuộc về hắn.

Kim Ngọc Tú ngẩng đầu lên, cũng không có giả bộ không hiểu, chỉ là mỉm cười dịu dàng.

“Đừng lo lắng, cô ấy đang ở trong phòng.”

“Tôi muốn mang cô ấy đi.”

“Đừng nóng vội, cô ấy rất an toàn.” Nàng vừa nói vừa cầm lấy miếng vải bố dày, mở nắp của siêu thuốc ra, để xác định xem lượng thuốc như vậy đã đủ chưa.

“Thân thể cô ấy suy yếu, tối hôm qua lại trốn, lại chạy, cho nên đã mệt muốn chết rồi, lúc này chắc vẫn còn đang ngủ.”

Tròng mắt đen của Hắc Trọng Minh xẹt qua tia lửa giận,cảm xúc này còn mãnh liệt hơn cả sự phẫn nộ.

Kim Ngọc Tú thấy, nhưng nàng chỉ ghi nhớ trong đầu, chứ không có biểu hiện ra ngoài.

“Phúc mẹ.” Nàng khẽ gọi, vẻ mặt vẫn như bình thường.

Thân hình béo mập vội vàng đi tới, không cần nữ chủ nhân dặn dò, Phúc mẹ đã thành thạo đổ nước thuốc nóng bỏng từ trong bình thuốc ra chén, sau đó đặt chén thuốc và một cái muỗng vào trong khay, mang đến trước mặt Kim Ngọc Tú.

“Phu nhân, hãy để tôi mang đi.” Bà xung phong đảm nhận, thật ra là lo lắng khi để cho Kim Ngọc Tú và Hắc Trọng Minh ở chung một chỗ, rất sợ sẽ có gì sơ suất xảy ra với vị phu nhân quen được chiều chuộng.

“Không cần.” Kim Ngọc Tú nói, đưa tay nhận lấy khay thuốc.

“Ta đi là được rồi.” Đối với chén thuốc của chồng, từ trước đến nay nàng đều kiên trì tự mình mang đi.

Sắc mặt Hắc Trọng Minh càng lúc càng âm trầm khó coi.

“Kim Ngọc Tú, không cần thử thách tính nhẫn nại của tôi.” Hắn gằn giọng thốt lên một câu:

“Tôi không có nhiều thời gian đâu.”

Tiếng cười như chuông bạc cắt ngang sự gầm gừ tức giận của hắn.

“Tại sao lại gọi cả họ lẫn tên của tôi? Nếu tính theo tuổi, tôi còn hơn cậu mấy tuổi, cậu nên gọi tôi một tiếng chị đi.” Nàng cười cười.

Lửa giận trong con ngươi đen đã tóe lên điên cuồng, đủ để thiêu đốt cả địa ngục.

“Đừng tiếp tục đùa với tôi.” Giọng nói của hắn cực kỳ lạnh.

“Tôi không dám. Tôi nói nghiêm túc.” Kim Ngọc Tú thành thật trả lời, giọng nói thánh thót, mỗi một chữ thốt ra đều như trân châu rơi vào khay ngọc.

“Nếu cậu muốn gặp cô ấy, thì trước hết đi theo tôi.” Nàng bưng khay thuốc, dáng người khoan thai chậm rãi đi về phía cuối hành lang.

Nàng không có quay đầu lại.

Nhưng nàng biết, Hắc Trọng Minh nhất định theo kịp.

Bởi vì, hắn đã sớm nuốt miếng mồi nàng quăng ra.

Trong phòng ngủ chính, rèm cửa sổ đã được vén lên, Giang Thành vừa tỉnh lại, đang nửa ngồi nửa nằm trên giường, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, giấu không được bản thân đang có bệnh. So với mấy tháng trước đây, hắn lại càng gầy hơn một chút.

“Anh Thành, Hắc Trọng Minh đến này.” Kim Ngọc Tú nhẹ giọng nói, đi đến ngồi xuống bên cạnh chồng, múc một muỗng thuốc đưa lên miệng thổi nguội sau đó mới đút cho chồng uống.

Giang Thành uống xong chén thuốc, ngồi thẳng người lên, trên mặt có vẻ kinh ngạc.

“Hắc Báo?” Hắn thấy một người đàn ông cường tráng chậm rãi đi vào trong phòng, quả thật có chút giật mình.

“Sao cậu lại tới đây?”

Kim Ngọc Tú cười khẽ, giành quyền trả lời.

“Cậu ấy đặc biệt đến thăm anh.”Nàng nói thật tự nhiên, đôi tay nhỏ bé vẫn dịu dàng đút thuốc cho chồng.

Giang Thành nhíu mày, nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Hắc Trọng Minh.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Trước lúc bị bệnh nặng, hắn từng tiếp quản vị trí chủ tướng của Kim gia hơn mười năm, tuy rằng trận bệnh nặng này ăn mòn sức khỏe của hắn, nhưng không có ăn mòn trí tuệ sâu sắc của hắn.

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Kim Ngọc Tú thản nhiên cười, liếc mắt nhìn Hắc Trọng Minh một cái.

“Cậu ấy đến là vì chuyện của Tiêu Luyện Mặc.” Lông mày của Giang Thành dãn ra.

Tiêu Luyện Mặc, từ trước đến nay đều là mối họa lớn nhất của Kim gia, nhất là sau khi Kim Ngọc Tú ra mặt chủ trì đại cục, Tiêu Luyện Mặc càng thêm khi dễ nàng chỉ là một thiếu nữ không biết gì, hắn càng ngày càng táo tợn hơn, dốc toàn tâm toàn lực muốn nuốt chửng Kim gia.

“Lần này, Tiêu Luyện Mặc lại gây ra chuyện gì?” Giang Thành hỏi.

“Đừng lo lắng, không có việc gì.” Kim Ngọc Tú vươn tay, xoa nhẹ ấn đường của chồng (ấn đường: điểm giữa hai đầu lông mày).

“Lần này Hắc Báo đến đây là đồng ý giúp đỡ chúng ta diệt trừ Tiêu Luyện Mặc.”

Từ nãy đến giờ Hắc Trọng Minh vốn dĩ thờ ơ lạnh nhạt, lúc này mới lạnh giọng mở miệng:

“Tôi không có đồng ý chuyện gì cả.”

Kim Ngọc Tú khẽ cười, nhấp nháy hai mắt:

“Tôi hy vọng có thể thử thuyết phục cậu.” Nàng đút chồng uống xong ngụm thuốc cuối cùng.

“Dù sao để cho Tiêu Luyện Mặc thắng thế, đối với hai nhà chúng mà nói đều không có lợi.

“Tú nhi, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn, anh-------” Bàn tay nhỏ bé ấm áp mềm mại đưa lên miệng Giang Thành, ngăn không cho hắn nói nữa.

“Đủ rồi, không cho phép anh lại vì công việc mà phiền lòng.” Nàng vừa làm nũng vừa oán giận

“Nếu sớm biết như vậy, em sẽ không cho cậu ấy bước vào phòng.”

“Tú nhi -----”

“Xuỵt, anh nghỉ ngơi cho khỏe, đừng lo lắng gì cả.” Nàng nói xong, dùng ánh mắt dịu dàng thâm tình nhìn chồng một cái rồi mới đứng dậy, nói với Hắc Trọng Minh:

“Chúng ta ra bên ngoài nói chuyện đi.” Nói xong, nàng lại cười với chồng một cái rồi mới từ từ đi ra khỏi phòng.

Bên trong phòng khách, đã chuẩn bị sẵn trà, chỉ còn chờ khách quý bước vào.

Kim Ngọc Tú ngồi xuống trước, rẩy nước hoa hồng lên một chiếc khăn, rồi dùng chiếc khăn đó lau sạch hai tay, sau đó mới bưng ly trà lên, chậm rãi hớp một ngụm.

Thấy Hắc Trọng Minh vẫn đứng, nàng nghiêng cái đầu nhỏ, buồn cười hỏi:

“Tại sao cậu không ngồi xuống?”

“Cô ấy ở đâu?” Hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn người phụ nữ bình tĩnh trước mặt.

“Không phải đã nói rồi sao? Cô ấy đang nghỉ ngơi trong phòng, sao cậu lại nóng vội như vậy?” Miệng của nàng mỉm cười, giống như chĩ gái đang trách móc người em trai bướng bỉnh.

“Quá mức nóng vội chỉ làm cho cô ấy sợ.”Nàng nhẹ nhàng bổ sung them một câu.

“Đó không phải là mục đích của bà sao?” Hắn nhìn thẳng người phụ nữ thoạt nhìn có vẻ dịu dàng vô hại, dịu dàng động lòng người – Kim Ngọc Tú. Hắn sớm đã nhìn thấu được tâm tư tỉ mỉ phiền phức của nàng, biết thủ đoạn của nàng cao thâm rất nhiều so với đàn ông, càng làm cho người ta khó lòng phòng bị.

“Tôi?” Nàng che cái miệng nhỏ nhắn, kinh ngạc chỉ vào chính mình.

“Tại sao tôi lại muốn cậu làm cho cô ấy sợ?”

“Làm cho cô ấy e sợ tôi, bà sẽ càng dễ dàng sai khiến cô ấy.” Từ đầu tới đuôi, xem ra Mẫu Đơn thật đơn thuần chân thành, tất cả là do Kim Ngọc Tú đứng ở phía sau, trong tay nắm quyền kiểm soát Mẫu Đơn.

Dù bị Hắc Trọng Minh vạch trần tại chỗ, nhưng cũng không làm cho nàng có nửa điểm kích động, ngược lại còn cười đến hết sức ngọt ngào.

“Cũng không thể nói như vậy. Tôi và cô ấy đều vì anh Thành, tôi yêu anh Thành, còn cô ấy trung thành với anh Thành, chúng tôi đều không muốn anh ấy ở trên giường bệnh còn phải lo lắng vì những chuyện nhỏ nhặt.”

Hắc Trọng Minh lạnh lùng nhìn nàng, liếc nàng với ánh mắt lạnh như băng.

Kim Ngọc Tú lại hớp một ngụm trà, sau đó mới chậm rãi nói.

“Tình trạng của anh Thành, cậu đã tận mắt thấy qua.” Giọng nói của nàng rất mềm, rất nhẹ

“Vì chống đỡ Kim gia, tôi không có sự lựa chọn nào khác.”

“Việc này không liên quan đến tôi.”

“Đúng, nhưng việc này, lại có liên quan đến Thanh Phong.”

Nàng ra vẻ như là nhớ tới chuyện gì

“A, đúng rồi, cậu gọi cô ấy là gì? Mẫu Đơn?”

Hắc Trọng Minh trầm mặc, trong con ngươi đen bắn ra tia nhìn nguy hiểm. Vào giờ này phút này hắn có thể giết chết Kim Ngọc Tú, mạnh mẽ mang Mẫu Đơn đi, nhưng nếu làm vậy chỉ càng làm cho Mẫu Đơn hận hắn.

“Cậu muốn dẫn Mẫu Đơn đi, quả thật là làm cho tôi khó xử.” Kim Ngọc Tú nói xong, buồn bã khẽ cắn môi dưới.

“Tôi vừa mới quyết định sẽ giao nhiệm vụ kế tiếp cho cô ấy.”

Cặp mắt đen nheo lại, hắn đã sớm hiểu rõ thủ đoạn biến hóa kỳ lạ và tràn đầy ác ý của đối thủ.

Nàng cũng không quan tâm đến sắc mặt xanh mét, mắt sáng như đuốc của hắn, vẻ mặt của nàng sung sướng, giống như cả hai đang bàn bạc xem tiếp theo sẽ đi ăn cơm, du lịch ở đâu.

“Tôi muốn phái Mẫu Đơn đi xử lý vấn đề của Tiêu Luyện Mặc.” Không cần nàng giải thích, hắn cũng biết, nàng tính kêu Mẫu Đơn đến chỗ của tên họ Tiêu đó để làm cái gì.

Liên tưởng đến lúc trước, Kim Ngọc Tú sai khiến Mẫu Đơn, vì muốn lẩn vào Hắc gia đã làm đủ mọi chuyện, sắc mặt Hắc Trọng Minh bỗng dưng trầm xuống.

“Bà dám?”

Kim Ngọc Tú cười yếu ớt, nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn tú ngăm đen đã để lộ ra cảm xúc đang ở trước mắt mình. Nàng nhìn thật cẩn thận, ngay cả một thay đổi nhỏ xíu cũng đều không bỏ qua.

“Mưu lược của tôi không bằng cậu, cho nên, tôi chỉ có thể bổn cũ soạn lại, ủy khuất Mẫu Đơn -----” Nắm đấm hướng về phía nàng làm cho nàng sợ tới mức ngậm miệng lại.

Cú đấm thật mạnh không có dừng lại trên người nàng, mà đòn nghiêm trọng này rơi vào cây cột chống phòng khách ở phía sau nàng, Cây cột hắc đàn cứng rắn thế nhưng cũng bị móp méo và lún vào một mảng to.

Trong nháy mắt kia, ngay cả tòa biệt thự cổ kính trăm năm cũng đều bởi vì vậy mà lắc lư, rơi xuống một chút khói bụi.

“Nói điều kiện của bà.” Hắc Trọng Minh nghiêng người, bước tới gần sô pha bên cạnh Kim Ngọc Tú. Tròng mắt đen của hắn lóe ra ý muốn giết người, cơ bắp toàn thân buộc chặt, giống như mãnh thú chuẩn bị há miệng cắn nuốt người.

Không thể tưởng tượng được người đàn bà này lại muốn đưa Mẫu Đơn đến bên cạnh Tiêu Luyện Mặc, một lần nữa lại lấy hai chữ trung thành ra khống chế tinh thần và thể xác Mẫu Đơn, làm cho lúc này hắn gần như mất đi bình tĩnh.

Dù là từ nhỏ đến lớn gặp qua vô số trường hợp nhưng Kim Ngọc Tú cũng bị sự phẫn nộ của Hắc Trọng Minh chấn động, cảm thấy có chút sợ hãi. Trên mặt của nàng vẫn còn nụ cười dịu dàng, nhưng thiếu chút nữa đã không cầm được ly trà trong tay.

Nàng cố gắng tập trung, nhưng nụ cười lại có chút gượng gạo.

“Tôi cần sự giúp đỡ của cậu, hai nhà liên thủ, hủy diệt Tiêu Luyện Mặc.”Tốc độ nói chuyện của nàng so với bình thường vừa nhanh vừa khẩn cấp.

“Tôi đã lên kế hoạch đâu vào đấy, còn về chi tiết, bất cứ lúc nào cũng sẵn sang chuyển đến cho cậu, mà cậu chỉ cần phối hợp, ra tay cùng lúc với tôi.”Chỉ trông vào lực lượng của Kim gia, không thể nào đủ sức để phá hủy thế lực của Tiêu gia.

Hắc Trọng Minh nhìn nàng, vẻ mặt thật bí ẩn, một lúc lâu sau cũng không có mở miệng.

Ngay tại lúc Kim Ngọc Tú dường như không thể tiếp tục chịu đựng chiến thuật im lặng thật lâu kia, Hắc Trọng Minh lại đột nhiên cong lên khóe miệng, chậm rãi cười.

“Được.” Hắn đồng ý cực kỳ rõ ràng.

Kim Ngọc Tú trừng mắt nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa kịp lấy lại phản ứng.

Tuy nói rằng chuyện hợp tác này đối với cả hai nhà đều có lợi, nhưng nàng vạn lần không nghĩ tới, Hắc Trọng Minh lại đáp ứng dễ dàng như thế.

“Như vậy chúng ta lập tức có thể nói chuyện -------” Hắc Trọng Minh vươn tay, ngăn không cho nàng tiếp tục nói.

“Không, tôi mang Mẫu Đơn rời khỏi đây trước.”

“Có thể.” Toàn bộ người ở Thượng Hải đều biết, một lời nói của Hắc Trọng Minh đáng giá ngàn vàng, nàng cũng không sợ hắn nuốt lời.

“Phúc mẹ, mang Thanh Phong xuống đây.” Nàng kêu lên.

Nhưng mà Hắc Trọng Minh không muốn chờ đợi, sau khi hỏi ra Mẫu Đơn ở phòng nào, liền cất bước đi về hướng đó, dáng vẻ ung dung như đi vào chỗ không người.

Kim Ngọc Tú đứng ở chỗ cũ, cũng không nhúc nhích.

Nàng không thích nụ cười trên mặt của Hắc Trọng Minh. Nụ cười ấy làm cho lòng của nàng cảm thấy lo lắng bất an.

Vốn dĩ nghĩ đến, thông qua Mẫu Đơn nàng có thể khống chế được người đàn ông mà cả Thượng Hải đều e ngại, Nhưng khi hắn lộ ra nụ cười kia, nàng mới bỗng nhiên phát hiện ra, muốn khống chế được người đàn ông này, rõ ràng là khó như lên trời.

Lòng dạ của người đàn ông này rất nguy hiểm, chỉ sợ suy nghĩ của hắn so với nàng còn sâu sắc hơn rất nhiều. Cho nên, đối với Kim gia mà nói, hắn vĩnh viễn sẽ là một mối trở ngại khổng lồ.

Bàn tay ấm áp nhỏ bé của Kim Ngọc Tú chậm rãi chậm rãi nắm chặt, trong lòng thầm hạ quyết định.

Hắc Trọng Minh, không thể không chết.

Mẫu Đơn từ trong giấc ngủ bừng tỉnh dậy.

Nàng mới mở hai mắt liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú ngăm đen lạnh lùng, trong khoảng thời gian ngắn, nàng không thể xác nhận được có phải mình đang nằm mộng hay không.

Mãi đến khi Hắc Trọng Minh khom người ôm lấy nàng, nhiệt độ cơ thể ấm áp trên người hắn làm cho nàng tỉnh lại, hoàn toàn tỉnh táo lại.

“Tại sao anh có thể ở trong này?” Nàng kinh hãi hỏi, kích động muốn giãy dụa, nhưng dù nàng cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi đôi tay cứng như sắt thép của hắn.

“Em trốn không thoát đâu.” Hắc Trọng Minh ôm nàng, hai tay tuy kềm kẹp nàng, nhưng không có làm đau nàng, thân hình cao lớn xoay một cái liền đi ra ngoài, hắn nhìn phía trước, dùng giọng điệu lãnh đạm nhưng bình tĩnh kiên định nói với nàng.

“Của anh, vĩnh viễn đều là của anh.”

Chỉ vài chữ đơn giản nhưng so với tiếng rít gào phẫn nộ lại càng làm cho nàng lo lắng không thôi.

Nàng đã từng đoán rằng, Hắc Trọng Minh sẽ đến Kim gia, yêu cầu nàng trở về, nhưng nàng không có lường trước hắn sẽ đến nhanh như vậy, lại càng không nghĩ đến, khi trở về hắn lại bình tĩnh như thế.

Vốn dĩ nàng nghĩ hắn nhất định sẽ cuồng nộ (phẫn nộ điên cuồng), nhất định sẽ rít gào, nhất định sẽ hung ác truy hỏi nàng, tại sao dám cam đảm thoát khỏi sự nắm giữ của hắn.

Tuy nhiên, khi hắn xuất hiện lại cực kỳ bình tĩnh. Trên thực tế, hắn bình tĩnh lại càng làm cho nàng sợ hãi.

Hắn gắt gao ôm nàng rời khỏi căn phòng nàng đã ngủ một đêm, lại một lần nữa rời khỏi phòng đi nhanh ra ngoài. Nàng tuyệt vọng, biết rõ bất luận có giãy dụa hay là mắng thế nào đi nữa, cũng đều không thể làm cho hắn buông tay, chỉ có thể chấp nhận số mệnh, bị hắn ôm đi xuyên qua hành lang, đi về phía cửa lớn của Kim gia, sau đó trực tiếp đẩy vào xe của hắn.

Trước khi rời khỏi Kim gia, từ xa xa nàng còn trông thấy phu nhân lưu luyến không rời nhìn theo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy vẻ xin lỗi. Nàng không biết Hắc Trọng Minh đã dùng thủ đoạn gì để ép buộc phu nhân phải trơ mắt nhìn nàng bị mang đi.

Mẫu Đơn không có mở miệng hỏi hắn. Nàng không muốn hỏi, lại càng không muốn biết.

Xe xuyên qua nội thành Thượng Hải, trong suốt quá trình xe chạy, từ đầu đến cuối cả hai người đều duy trì im lặng, không có ai chịu mở miệng trước.

Cho đến khi xe chuyển hướng vào phần đường khác, tận mắt nhìn thấy tòa biệt thự Hắc gia, cảm xúc kinh hoảng lại nhảy lên trong lòng nàng.

“Tôi không muốn trở về.” Nàng thốt lên, ánh mắt hoảng sợ.

Tầm mắt Hắc Trọng Minh đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng.

Hắn biết nàng đang sợ cái gì, hắn hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai khác, từ sau khi sinh hạ đứa nhỏ, nàng liền liều mình trốn tránh, tàn nhẫn, nhất quyết đoạn tuyệt mối liên hệ giữa đứa nhỏ và mình.

Nhưng nàng càng không để ý tới đứa nhỏ, càng chứng minh nàng có để ý.

“Em không có sự lựa chọn nào khác.” Hắn lạnh giọng mở miệng.

Khi xe dần dần tiến vào lãnh địa của Hắc gia, sự sợ hãi trong lòng Mẫu Đơn cũng tăng theo. Hai nắm tay của nàng siết chặt, đến nỗi đầu ngón tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, tạo nên dấu vết hình bán nguyệt. Lúc Hắc Trọng Minh dừng xe trước cổng lớn, nàng đã gần như không thể hô hấp.

Hắn xuống xe, mở cửa xe cho nàng.

“Xuống xe.” Nàng chỉ có thể run run vươn chân bước ra khỏi xe. Bởi vì nếu nàng không nghe theo, Hắc Trọng Minh cũng sẽ ôm lấy nàng, trực tiếp mang nàng vào trong nhà. Nhưng nàng muốn dùng chân của mình đi vào, tốt hơn nhiều so với bị hắn ôm vào trong lòng.

Trong ngôi nhà rộng lớn, yên tĩnh không một tiếng động. Biểu hiện của bọn người hầu vẫn như thường lệ, giống như là việc nàng bỏ trốn, rồi lại bị bắt về chưa hề xảy ra, cứ như nàng vừa tạm thời rời đi.

Nàng đi theo Hắc Trọng Minh, bước từng bước một về phía trước, đi vào khu Hậu Luyện. Nhưng, khi hắn mang theo nàng đi qua cửa phòng ngủ chính, hắn vẫn không ngừng lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi nàng đột nhiên phát hiện ra ý đồ thật sự của hắn.

Không!

Nàng không có cách nào!

Toàn thân Mẫu Đơn cứng ngắc, bước chân bỗng dưng ngừng lại, sắc mặt trắng như tro tàn. Sau đó, nàng hoảng hốt xoay người, nghĩ muốn chạy trốn.

Nhưng động tác của Hắc Trọng Minh nhanh hơn so với nàng.

Khi nàng bước ra bước đầu tiên, hắn đã nhanh chóng ra tay, từ phía sau vòng tay ôm lấy thân hình mảnh khảnh của nàng. Hắn kiên định, không hề dao động, ôm nàng vững vàng đi về phía trước.

“Không, buông!” Mẫu Đơn giãy dụa, kêu la sợ hãi, không ngừng phản kháng, nhưng lại vẫn bị hắn ôm đi, hướng về phía căn phòng mà nàng không dám đến gần, thậm chí không dám liếc mắt dù chỉ là một góc phòng.

Hắc Trọng Minh mạnh mẽ ôm lấy thân thể kiên tục run rẩy của nàng đi đến phía trước căn phòng. Hắn mở cửa phòng ra, đẩy nàng vào trong.

“Đừng đối xử với tôi như vậy!” Những lời này gần như là cầu xin.

Nàng có ý định lao ra, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị Hắc Trọng Minh đẩy trở lại.

Từ đầu tới cuối nàng đều không dám nhìn đến cách bài trí của gian phòng này, lại càng không dám nhìn thử đại thiếu gia nhỏ bé trong căn phòng này, sợ chỉ cần liếc mắt một cái đều sẽ lưu lại trong trí nhớ không thể nào phai mờ.

Nàng đừng nhìn nó, cũng đừng đến gần nó, nàng không dám.

“Nó là con trai của em.” Hắc Trọng Minh nhẹ giọng nói với nàng, sau đó bỏ lại nàng đang kích động không thôi, bước ra đóng cửa lại. Hắn biết nỗi sợ hãi của nàng, nhưng vẫn bắt buộc nàng đi đối mặt.

Trong nháy mắt khi cửa bị đóng lại, Mẫu Đơn sụp đổ.

“Đừng, đừng mà!” Nàng nhào vào cửa, tuyệt vọng la lên, hai tay dùng hết sức lực, liều mạng đập vào cánh cửa, nàng không thể ở lại chỗ này, nàng không thể ở cùng một chỗ với đứa nhỏ.

“Hắc Trọng Minh! Mau thả tôi ra ngoài! Thả tôi ra ngoài! Hắc Trọng Minh……………” Ngoài cửa không hề có động tĩnh, nhưng nhìn thấy bóng đen qua khe cửa, nàng biết hắn vẫn đứng ngoài cửa, không có rời khỏi, nàng kêu khóc khan cả giọng, từ bỏ lòng tự tôn, tha thiết khẩn cầu.

“Van xin anh, thả tôi ra ngoài! Thả tôi ra ngoài!” Bởi vì dùng sức mà tay của nàng bắt đầu sưng đỏ, nhưng nàng hoàn toàn không quan tâm, vẫn tiếp tục dùng sức đập cửa.

“Hắc Trọng Minh, tôi van xinh anh!” Từ trước tới nay nàng chưa bao giờ cầu xin hắn điều gì.

Tiếng đập cửa thật lớn, rốt cuộc đã đánh thức đứa nhò đang ngủ say.

Khi tiếng khóc trẻ thơ vang lên lần đầu tiên, đã làm cho Mẫu Đơn cứng ngắc, dừng lại động tác. Sau khi nàng sinh con, đây là lần đầu tiên tới gần và nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ như vậy.

Đứa trẻ bị tỉnh ngủ, bắt đầu oa oa khóc lớn, thanh âm kia vang vọng trong phòng, mỗi một tiếng khóc đều thắt chặt lòng của nàng.

Nàng sợ hãi kề sát vào cửa, nhắm chặt hai mắt, dùng hai tay bịt chặt lỗ tai, nhưng vẫn không ngăn được tiếng khóc trẻ con lọt vào tai.

Tiếng khóc vang lên liên tục, mà ngoài cửa vẫn không một tiếng động.

Hắc Trọng Minh đứng canh giữ ở ngoài cửa, sẽ không ai dám đến giúp đỡ, mà tiếng khóc kia sẽ tan vỡ tim nàng.

“Van xin con, đừng khóc.” Nàng nhắm chặt hai mắt, nước mắt chảy xuống, không biết phải làm sao.

Tại sao nó lại khóc? Tại sao lại khóc lâu như vậy?

Là đói bụng? Khát? Hay là bị hù dọa?

Khi tiếng khóc trẻ con dần dần trở nên mỏng manh hơn, ngược lại nàng càng lúc càng bối rồi. Nàng run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn mọi thứ bằng đôi mắt nhòa lệ, nhìn thấy chính giữa phòng có đặt một chiếc giường trẻ con thoải mái sạch sẽ, tiếng khóc trẻ con phát ra từ trên giường, tiếng khóc càng lúc càng mỏng manh.

Cảm giác lo lắng nhanh chóng tiến vào lòng nàng, nàng nhẫn nại kiềm chế. Rất lâu sau đó, rốt cuộc cũng buông hai tay ra, lảo đảo đứng dậy, run rẩy đi về hướng giường trẻ con.

Chỉ là liếc mắt nhìn một cái, chỉ là liếc mặt một cái, liếc mắt một cái là tốt rồi. Nàng chỉ cần nhìn xem, tại sao nó lại khóc, sau khi xác định nó không có việc gì, nàng sẽ xoay người tránh ra.

Chỉ là liếc mắt một cái……..Đứa bé nằm trên giường trẻ con, tay chân đang quẫy đạp lung tung.

Thân mình nhỏ xíu trắng mịn được bao bọc trong chiếc áo choàng, toàn thân đỏ bừng, sức khóc đã yếu đi nhiều, chỉ còn thút thít thút thít làm cho người ta nghe thấy mà nghẹn ngào.

“Con làm sao vậy?” Nàng tựa vào bên gường trẻ con, nhỏ giọng hỏi, cuối cùng không thể dời đi tầm mắt. Nàng kiềm chế rất giỏi, nhưng khi liếc mắt nhìn nó một cái, lại bắt đầu cảm thấy náo loạn.

Đứa bé lại khóc nức nở, hơi thở dồn dập, bàn tay nhỏ bé quơ qua quơ lại trong không trung.

Nàng vô thức vươn tay ra, bàn tay nho nhỏ kia đụng chạm vào tay nàng, lập tức gắt gao cầm lấy ngón trỏ run run của nàng, không chịu buông ra.

Sức nắm tuy rằng không mạnh, nhưng lại trực tiếp nắm giữ và giam cầm lòng của nàng.

Làn da trẻ con quá nóng, làm cho Mẫu Đơn không biết phải làm sao?

Nàng vươn tay kia ra, sờ sờ cái trán của nó, thân thể của nó, thì phát hiện toàn thân nó đều nóng ran.

Sao lại có thể như vậy? Như vậy là bình thường sao? Hay là nó đang sốt?

Nàng bất lực nhìn về phía cửa phòng, muốn đi qua xin sự giúp đỡ bên ngoài của Hắc Trọng Minh, nhưng bàn tay nhỏ bé nắm chặt ngón trỏ nàng, lại làm cho nàng không dám rời khỏi, chỉ có thể ngồi yên tại chỗ.

Làm sao bây giờ?

Nàng thật sự không biết nên làm thế nào cho phải? Khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn, lưu luyến ngón tay lạnh lẽo của nàng, theo bản năng muốn dựa vào nàng, dán chặt vào lòng bàn tay nàng, không muốn xa rời sự cọ xát.

Nhưng cọ xát trong chốc lát, nó mở to đôi mắt vẫn còn nước mắt, nhóp nhép cái miệng nhỏ nhắn, dường như còn cảm thấy chưa đủ, lại tiếp tục nhỏ giọng khóc nỉ non.

“Đừng khóc, đừng khóc.” Nàng hoàn toàn hoàng tay hoảng chân, vội vàng dỗ dành, nhưng tiếng khóc nỉ non yếu ớt vẫn không ngừng lại, nước mắt cứ chảy xuống từng giọt, thấm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn.

Lúc này hai mắt của nàng cũng lờ mờ, khi nàng gần như muốn khóc theo thì một dòng nước ấm áp chảy ra thấm ướt trước ngực nàng. Nàng cúi đầu xuống thì thấy sữa đã chảy ra ướt đẫm cả quần áo mỏng manh.

Có lẽ, nó thật sự đói bụng.

Nàng cắn môi dưới, cởi áo ra trước, sau đó mới vươn tay ra, ôm lấy đứa trẻ đang liên tục khóc nỉ non, tựa nó vào trước ngực nàng, dùng núm vú chạm nhẹ vào khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn ấy.

Tiếng khóc nỉ non ngừng lại, đứa trẻ hoảng hốt xoay đầu, dùng cái miệng nhỏ nhắn run run, vụng về tìm kiếm, cho đến khi tìm được nơi chảy ra sữa, mới mở cái miệng nhỏ nhắn ra, tham lam mút.

Hai tay nho nhỏ đặt lên bầu ngực căng phồng đẫy đà, an tâm để trên đó, trong lúc mở to miệng mút sữa, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng khóc thút thít, dù chỉ là một hai tiếng nức nở nhưng lại khiến cho lòng người đau đớn không thôi.

Mẫu Đơn ôm con trai trong lòng, hai mắt nhìn chăm chú vào bộ dáng chuyên tâm bú sữa của nó. Cổ họng của nàng thít chặt, nghẹn ngào phát ra tiếng nức nở.

Đây là con trai của nàng.

Bất luận nàng trốn tránh như thế nào, cũng đều không thể thay đổi được sự thật, nàng là mẹ của nó. Lần đầu tiên khi mắt nàng nhìn thấy nó, bản năng của người mẹ cũng đã chiếm lấy lòng nàng.

Lệ nóng lưng tròng, hai mắt đẫm lệ lờ mờ, chăm chú nhìn đứa nhỏ trắng nõn trong lòng ngực, tuyệt vọng khi biết được chuyện mình sợ hãi nhất cuối cùng cũng xảy ra.

Nàng biết, cả đời này, nàng cũng nhất định không thể xa rời được đứa nhỏ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.