_ Trên thực tế thì...- Hải Luân chậm rãi lên tiếng.- ...Hải
Luân đã chết cách đây gần mười năm trước.
Quỳnh Băng không giấu được sự kinh ngạc lẫn bàng hoàn khi
nghe Hải Luân nói điều này. Nó ngồi bất động và gương mặt nó chuyển màu liên tục.
Đỏ bừng sang tái mét rồi lại xanh. Nó thật sự không hiểu gì cả. Tại sao lại thế
này? Gia Huy vừa nói Hải Luân đã chết? Vậy người ngồi trước mặt nó là ai? Không
đúng! Có cái gì đó không đúng và không trùng khớp.
_ Anh...anh là em rối đấy! Thế là sao? Anh nói...Hải Luân đã
chết...là sao? Vậy...- Quỳnh Băng cuống lên.
_ Bình tĩnh nào!- Hải Luân cười hiền với Quỳnh Băng.- Anh sẽ
kể cho em nghe hết. Tên thật của anh không phải là Nguyễn Hải Luân mà là Nguyễn
Lâm Hải Luân. Năm mẹ anh...
_ Khoan đã!- Quỳnh Băng vội cắt ngang lời Hải Luân.- Nguyễn
Lâm Hải Luân!?- Nó nhăn trán suy nghĩ. Nó nghĩ điều gì đó rất lung.- Nguyễn Lâm
Hải Luân! Nguyễn Lâm!
Hải Luân kiên nhẫn chờ Quỳnh Băng. Cậu nhận ra rằng nó đang
nghi hoặc về xuất thân của cậu. Không có sự thật nào là có thể giấu mãi được.
Thôi thì cứ để cho Quỳnh Băng biết hết vậy.
_ Khải đã từng nói là...tập đoàn bất động sản lớn nhất nước
là tập đoàn Nguyễn...Nguyễn Lâm. Không lẽ anh...- Quỳnh Băng không giấu được sự
ngạc nhiên.
_ Đúng vậy!- Hải Luân khẳng định.- Anh là cậu út của tập
đoàn bất động sản Nguyễn Lâm.
Sock! Lần này Quỳnh Băng sock toàn tập từ A đến Z. Đôi mắt của
nó cứ mở căng ra. Còn miệng của nó cứ mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng
không thể nào nói được.
Bộ dạng của Quỳnh Băng lúc này khiến cho Hải Luân thật sự là
muốn cười. Nhưng cậu cố nén lại và chậm rãi kể cho Quỳnh Băng nghe về mình...
...Mẹ của cậu, Quỳnh Hân vốn là bạn thân với Ngọc Thanh và cả
hai đều đem lòng yêu ba cậu, Nguyễn Lâm Hoàng Tú. Hoàng Tú vốn là một con người
cao ngạo, lạnh lùng, cả vô tình nữa và ông không bao giờ để tâm đến chuyện yêu
đương. Có lẽ đó là do hậu quả bi kịch gia đình từ nhiều năm trước vẫn còn ám ảnh
ông. Nhưng rồi Ngọc Thanh đã từ từ thay đổi được trái tim của Hoàng Tú và ông
đem lòng yêu bà. Trong ngày vui của hai người, Quỳnh Hân đến dự và lặng lẽ
khóc, những giọt nước mắt câm lặng...Quỳnh Hân những tưởng rằng bà không bao giờ
đứng dậy được khi nỗi đau tình yêu ấy quá lớn. Nhưng rồi bà cũng đã vượt qua và
tiếp tục làm bạn thân với Ngọc Thanh, làm nhân viên dưới quyền Hoàng Tú. 6 năm
sau khi Hoàng Tú và Ngọc Thanh kết hôn, Ngọc Thanh trở bệnh, bệnh mỗi lúc một nặng
hơn. Và sau khi sinh đứa con thứ hai, Hoài Thu được 4 tháng, bà đã ra đi. Trước
khi đi, bà đã nhờ Quỳnh Hân chăm sóc hai đứa con và Hoàng Tú giúp bà. Không đơn
giản vì Quỳnh Hân là bạn thân của bà, mà từ lâu bà biết rõ Quỳnh Hân yêu Hoàng
Tú và giờ bà muốn tác hợp cho cả hai. Bị đặt trong tình thế đó, Quỳnh Hân buộc
phải đồng ý với bạn mình. Từ ngày Ngọc Thanh mất, Hoàng Tú lúc nào cũng như người
mất hồn. Nỗi đau, sự mất mát quá lớn như dày xéo và khiến cho trái tim của ông
lúc nào cũng nhức nhối. Những ngày đó là những chuỗi ngày điện ngục đối với
ông. Và rồi Quỳnh Băng đã đến bên cạnh động viên, an ủi ông, chăm sóc ông và cả
chăm sóc những đứa con của ông, xem chúng như con ruột của mình. Và chẳng biết
từ khi nào, nỗi đau vì sự ra đi của Ngọc Thanh dần nguôi ngoai trong ông. Tình
cảm ông dành cho Quỳnh Hân mỗi ngày một lớn dần lên...Ba năm sau khi mãn hạn chịu
tang Ngọc Thanh, Hoàng Tú quyết định lấy Quỳnh Hân. Nhưng quyết định này của
ông vấp phải không ít sự phản đối trong gia đình và ngay cả người con trai của
ông, Cát Nguyên khi ấy mới có 8 tuổi cũng phản đối chuyện này. Tuy nhiên, ông vẫn
quyết định lấy Quỳnh Hân. Và đám cưới của họ diễn ra đơn giản ở một nhà hàng nhỏ
với sự góp mặt của gia đình cô dâu và bạn bè của họ. Lấy nhau về, Quỳnh Hân
luôn phải chịu áp lực từ phía gia đình chồng. Những mâu thuẫn, rối ren bắt đầu
nảy sinh rồi cả những âm mưu tranh giành quyền lực trong tập đoàn nữa. Bà hiểu
rằng để có thể đứng vững, bà cần phải mạnh mẽ. Gần bốn tháng sau đám cưới, bà
mang thai Hải Luân. Một tháng trước ngày bà lâm bồn, Hoàng Tú phải ra nước
ngoài. Và ngày bà lâm bồn, người chồng thân yêu không hề ở bên cạnh bà. Lúc
này, bà đã đưa ra một quyết định liều lĩnh. Đó là nhờ người bạn thân của bà
nuôi Hải Luân còn bản thân thì nói với mọi người rằng cái thai đã bị hư ngay
trên đường bà đi cấp cứu. Hoàng Tú hay tin, ông rất thất vọng. Nhưng bà không
còn cách nào khác vì bà biết rằng nếu để đứa bé mới còn trong trứng nước ở
trong gia đình này thì tuổi thơ của nó không thể nào yên bình được. Và rồi Hải
Luân lớn lên trong sự chăm sóc của người bạn thân ấy của mẹ mình, Hằng tuần bà
đều bí mật ghé thăm cậu, những khoảnh khắc ấy thật quý giá biết bao. Những tưởng
mọi chuyện sẽ mãi yêu bình như thế, nhưng đến năm Hải Luân tròn ba tuổi, tập
đoàn xảy ra biến cố lớn, anh em trong gia tộc tương tàn lẫn nhau và trong cuộc
chiến khốc liệt ấy, bà và Hoàng Tú đã cố gắng hết sức để bảo vệ bằng được Nguyễn
Lâm, không cho nó đứng bên bờ vực phá sản. Một lần nữa, bà lại quyết định chuyển
Hải Luân đi. Lần này cậu đi xa hơn, đó là vùng miền Trung đầy nắng và gió. Và
chính tại nơi này cậu đã gặp Quỳnh Băng lần đầu tiên. Vài năm sau đó, khi cảm
thấy mọi sóng gió trong gia đình cũng như trong tập đoàn qua đi, Quỳnh Hân mới
nói cho Hoàng Tú biết sự thật về Hải Luân. Khi nghe xong câu chuyện, Hoàng Tú
đã rất vui mừng và bất chấp sự ngăn cản của bà, ông đã cho xe đi đón Hải Luân về.
Và thông tin này được bảo mật tuyệt đối. Nhưng không hiểu vì sao tin này lại bị
rò rỉ ra ngoài. Và trong cái đêm đầy mưa gió ấy, trên quốc lộ 1A đã xảy ra một vụ
tai nạn thảm khốc. Người tài xế chết ngay tại chỗ. Còn Hải Luân bị thương nặng.
Hay tin, hai ông bà tức tốc chạy vào bệnh viện. Đến khi biết Hải Luân không sao
ông bà mới thở phào nhẹ nhỏm. Nhưng lúc này ông bà hiểu được rằng Hải Luân còn
sống ngày nào thì sẽ gặp nguy hiểm ngày đó. Nên vì vậy họ đã quyết định thay
tên đổi họ của cậu thành Trần Gia Huy để cậu sống tại vùng ngoại thành thành phố.
Còn gia đình thì công bố Nguyễn Lâm Hải Luân đã chết trong vụ tai nạn ấy. Đến
năm Hải Luân 16 tuổi, bệnh tình của Hoàng Tú đã trở nặng. Cậu được mẹ bí mật
đón về gia đình và sống với ông trong những năm cuối cùng của cuộc đời ông.
Trong hơn hai năm rưỡi sống cùng gia đình, cậu đã phải sống trong sự ganh ghét,
đố kỵ của người anh cũng cha khác mẹ của mình. Trong khi Hoài Thu hết lòng yêu
thương và luôn xem cậu là một thành viên gia đình, Cát Nguyên lại ghét cậu ra mặt
thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống cậu mà thôi. Bà ba, Quỳnh Hân đã sớm nhận ra
điều này và bà biết rằng tham vọng của Cát Nguyên là rất lớn. Nên sau khi ông
Hoàng Tú mất được gần một tuần, bà đã sắp xếp một vụ tai nạn. Kịch bản cách đây
10 trước diễn ra như đúng dự tính của bà và một lần nữa bà lại bí mật đưa Hải
Luân về lại miền trung...
...Quỳnh Băng lặng người khi nó hình dung ra những gì mà Hải
Luân đã phải trải qua. Một tuổi thơ buồn đau. Nếu là nó, có lẽ nó đã gục ngã rồi
(nàng ơi! Sao mà so sánh khấp khiễng thế? Người ta là con trai đương nhiên mạnh
mẽ hơn con gái rùi!) Bây giờ thì nó mới hiểu được rằng cuộc sống không phải lúc
nào cũng màu hồng cả. Nó cảm thấy mình may mắn hơn Hải Luân nhiều lắm. Vì cho
dù mất cả cha lẫn mẹ từ nhỏ nhưng nó chưa bao giờ cảm thấy cô đơn hay đau khổ cả,
vì Hoàng Chương luôn ở bên cạnh chăm sóc, bảo vệ và yêu thương nó. Còn Hải Luân
dù có cả cha lẫn mẹ đấy nhưng suốt quãng đời tuổi thơ của cậu, cậu đã phải sống
trong sự lo sợ và trốn chạy, tính mạng có thể bị đe dọa bất kỳ lúc nào...
_ Vậy...đó là lý do...tại sao anh lại quay ngoắt một trăm
tám mươi độ khi vào trường có phải không?- Quỳnh Băng hít một hơi thật sâu để ngăn
nước mắt lại và hỏi Hải Luân.
_ Đúng thế!- Hải Luân thừa nhận.- Trước khi tựu trường khoảng
một tuần, anh nhận được tin Cát Nguyên cho người truy lùng anh. Anh ta đã rất tức
giận khi không thể nào tìm thấy anh trong nội thành và ngoại vi thành phố. Lúc
đó anh nghĩ chỉ còn có cách đó thì mới có thể giúp anh giấu được thân phận đồng
thời không để mọi người bị nguy hiểm.
_ Nhưng dường như...việc giấu thân phận của anh không thành
công thì phải?- Quỳnh Băng khẽ bật cười.
Hải Luân hơi nhăn trán lại.
_ Việt Hoàng biết khá rõ về anh.
_ Đúng thế! Quãng thời gian từ tám đến mười một tuổi. Anh và
Việt Hoàng là bạn thân của nhau. Bọn anh biết nhau ở một lớp học thêm. Khi ấy
cho quá buồn và cảm thấy chán nản, anh đã kết thân và kể chuyện cho Việt Hoàng
nghe.
_ Chẳng lẽ...- Quỳnh Băng nghi hoặc.- Anh không sợ Việt
Hoàng kể chuyện này cho người ngoài sao?
_ Không!- Hải Luân khẳng định chắc nịch.- Việt Hoàng là một
người bạn rất tốt, có thể tin cậy được.
_ Em biết!- Quỳnh Băng gật đầu.- Cậu ấy thật sự rất tốt.
_ Em có biết tại sao vào ngày sinh nhật của em, anh lại biết
được em và Việt Hoàng đang ở tại nhà hàng đó không?
_ Ồ! Một người như anh thì không khó khăn gì trong việc tìm
ta tung tích của người khác.- Quỳnh Băng bật cười.
_ Không phải đâu! Là Việt Hoàng đã nói cho anh biết.
_ Anh nói sao?- Quỳnh Băng ngạc nhiên.
_ Cậu ấy muốn giữa anh và cậu ấy có một sự cạnh tranh công bằng.
_ Công bằng?- Quỳnh Băng ngạc nhiên hơn.
_ Nghe vô lý nhỉ?- Hải Luân bật cười.- Em có tình cảm với
anh. Trong khi đó, anh lại lạnh lùng với em. Còn Việt Hoàng có tình cảm với em
nhưng em lại chỉ xem cậu ấy là bạn mà thôi. Việt Hoàng cho đó là không công bằng
cho cả anh, em và cậu ấy. Chính vì vậy cậu ấy quyết định ngỏ lời với em. Cậu ấy
muốn kéo mọi thứ trở về trạng thái cân bằng. Vì cậu ấy biết...anh cũng có tình
cảm với em.
_ Một vòng tròn lẩn quẩn!- Quỳnh Băng kết luận.
Hải Luân bật cười và khẽ thở dài.
Bầu không khí im lặng lại bao trùm lên cả hai. Chầm chậm, chầm
chậm kim giây cứ thế mà nhích lên từng giây, từng giây. Giờ chia tay đến mỗi
lúc một gần hơn...Quỳnh Băng nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Hải Luân và suy nghĩ về
những gì cậu nói.
_ Quỳnh Băng!- Hải Luân đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu Quỳnh
Băng.
_ Uhm?- Quỳnh Băng hơi ngẩn đầu lên.
_ Em...cuộc đời của anh rất phức tạp, gia đình của anh lại rất
rối ren. Yêu anh, em sẽ phải hướng chịu không ít khổ đau lẫn nguy hiểm em...
_ Đừng nói nữa!- Quỳnh Băng cắt ngang lời Hải Luân.- Hải
Luân! Em biết anh định nói những gì. Nhưng anh có biết là những gì anh nói, em
mới thật sự đau không? Em không sợ nguy hiểm, chứ đừng nói gì đến khó khăn. Anh
biết không, ngay từ đầu, em đã biết rằng yêu anh...sẽ chẳng hề dễ dàng gì.
_ Chỉ vì khi ấy anh lạnh lùng với em, có phải không?
_ Đúng thế! Nhưng cuối cùng thì anh đã thừa nhận tình yêu của
chúng ta còn gì. Nên vì thế, em sẽ không bỏ cuộc đâu.
Một nụ cười thật tươi được vẽ lên trên gương mặt điểm trai của
Hải Luân. Nụ cười ấy thật ấm áp hạnh phúc biết bao.
“Sân bay xin thông báo....”, sân bay phát đi thống báo. Vậy
là giờ chia tay đã đến thật rồi. Hải Luân quay sang nhìn Quỳnh Băng. Trong đáy
mắt của cả hai lúc này, sự tiếc nuối, quyến luyến thể hiện rõ hơn bao giờ hết.
Có ai nỡ rời xa người mình yêu đâu cơ chứ. Thật khó khăn cho Hải Luân lúc này
khi cậu phải cất bước xa Quỳnh Băng.
_ Chờ anh!- Hải Luân gắng nở một nụ cười.- Sau khi mọi chuyện
qua đi, anh nhất định sẽ quay trở lại tìm em.
Hít một hơi căng đầy, Quỳnh Băng gật đầu lia lịa.
_ Em sẽ chờ anh!
Bàn chân cất bước, nhưng đôi tay vẫn chưa muốn buông và đôi
mắt của cả hai vẫn cứ lưu luyến mãi...
_ Havir!- Hoài Thu khẽ lên tiếng.- Chúng ta đi thôi!
_ Chờ anh nhé!
Quỳnh Băng không nói gì, nó chỉ gật đầu, cái gật đầu đầy chắc
chắn.
Đoạn Hải Luân chậm rãi dời gót. Dời gót rồi nhưng đôi mắt của
cậu vẫn còn nhìn mãi về phía Quỳnh Băng cho đến khi cậu vào hẳn khu cách ly...
........................
_ Ừ! Tớ sẽ suy nghĩ!
Vừa đóng chốt cổng lại, Hoàng Chương vừa chậm rãi bước vào
nhà. Anh nhẹ nhàng đưa tay lên xoa vầng thái dương. Chuyện Quỳnh Băng đi suốt
đem qua không gọi điện về nhà cho anh hay đang khiến anh đau đầu kinh khủng.
_ Nhưng gì thì gì tớ phải chờ Quỳnh Băng học xong mười hai
đã. Khi đó, tớ sẽ chuyển vào trong đó với nó luôn.
Bước đến thềm cửa tháo giày ra, Hoàng Chương bất ngờ khi thấy
Quỳnh Băng nằm khum người trên sô-pha, cái tư thế nằm của nó chả mấy thoải mái
tí nào.
_ Ừ! Tớ hứa là tớ sẽ suy nghĩ kỹ việc này. Bây giờ tớ bận rồi.
Thế nhé!
Đóng điện thoại lại, Hoàng Chương tiến về phía Quỳnh Băng.
Quỳnh Băng đang ngủ. Có lẽ nó ngủ đã lâu rồi. Nhưng dường như giấc ngủ không thật
sự ngon đối với nó, Hoàng Chương phát hiện ra trên gương mặt nó có vết rạn. Nó
đã khóc! Đúng thế Quỳnh Băng đã khóc. Nghĩ đến điều đó, Hoàng Chương không khỏi
xót xa. Anh đưa mắt nhìn lướt qua chỗ nó nằm, túi xách, rồi áo khoác để ở phía
cuối ghế sô-pha, trên bàn là một vài gói phồng tôm và cạnh đó là một tấm ảnh.
Hoàng Chương chậm rãi cầm tấm ảnh lên xem. Và anh không khỏi ngạc nhiên khi nhận
ra bức ảnh cũ đã bị mất của Quỳnh Băng, bức ảnh khiến cho đôi mắt của nó sưng cả
tuần lễ.
_ Bức ảnh này...- Hoàng Chương khẽ thốt lên.- Chẳng phải nó
đã bị mất rồi sao?- Anh quay nhẹ về phía Quỳnh Băng.- Chẳng lẽ em lại khóc vì bức
ảnh này nữa sao?- Chất giọng của Hoàng Chương thật buồn.
Một nụ cười, nụ cười buồn thoáng hiện trên gương mặt của
Hoàng Chương, anh khẽ lắc đầu. Một cách nhẹ nhàng và thận trọng, anh bế Quỳnh
Băng lên phòng.