9 tháng sau
_ Alô! Cậu gọi có chuyện gì?...Cô ấy vẫn ổn!...Nhưng tôi đã
nói rồi, cậu đừng có làm như thế này nữa! Điều đó không hay một tí nào đâu. Cậu
sẽ làm cho cô ấy bị tổn thương đấy...Được rồi! Tôi sẽ cố gắng không để cho cô ấy
biết...Đừng có cảm ơn tôi! Còn nữa, nếu cậu không giải quyết dứt khoát chuyện
này, tôi sẽ không để cậu khiến cô ấy đau khổ đâu. Tôi chắc chắn sẽ khiến cô ấy
hạnh phúc.
*********
Cuối cùng sau những ngày tháng chú tâm ôn luyện và gần như cắt
đứt với thế giới bên ngoài, Quỳnh Băng cũng đã đặt chân vào giảng đường đại học.
Cùng đi với nó vào Sài thành lần này gồm Thanh, Hương, Giang, Khải, Việt Hoàng
và còn có cả anh trai nó, Hoàng Chương nữa. Hoàng Chương vào đây theo lời mời
vào làm việc của một người bạn thân với anh từ thời đại học. Cả hai anh em nó vừa
mới đặt chân xuống sân ga là đã có chỗ để ở rồi. Một căn nhà rộng rãi thoáng
đãng nằm trong một con hẻm nhỏ ở quận 1 là không gian lý tưởng của hai anh em
nó. Và điều đó khiến cho tụi bạn của nó không khỏi ghen tỵ. Ngôi biệt thự của
Việt Hoàng cũng nằm ngay trên quận 1 này nhưng khổ nỗi từ nhà Quỳnh Băng đến
nhà cậu khá xa nên hai đứa thường gặp nhau ở trên trường hơn.
Điều khiến Quỳnh Băng cũng như Thanh và Hương bất ngờ nhất
là trong suốt kỳ ôn thi vừa qua, hai bạn Giang và Khải đã chính thức hẹn hò với
nhau rồi. Ôi! Cuộc sống quả thật có quá nhiều điều bất ngờ. Hai người này khắc
khẩu với nhau từ thuở mới chân ướt chân ráo vào trường thế mà đến năm cuối cấp
là thành cặp đôi hoàn cảnh...nhầm...hoàn hảo của nhau. Nhưng một cặp thì một cặp
đấy, chứ hai người nãy vẫn hay cãi nhau mà người ta thường gọi là cãi yêu ấy.
Không biết số phận của cặp gà chọi này sẽ đi về đâu đây. Haizzz!!!!!!!!!
Cánh cổng giảng đường đại học mở ra cho Quỳnh Băng biết bao
nhiêu điều lạ lẫm, mới mẻ và cũng rất thú vị. Ngày đầu tiên đến trường nó đã rất
háo hức và vui không thể tả được khiến cho Hoàng Chương cứ cười mãi không thôi.
Với nó mỗi một ngôi trường là mỗi một thế giới khác nhau mà ở đó là sẽ có những
điều thú vị đang chờ nó khám phá...
Những tuần học đầu tiên trôi qua trong sự yên bình cùng với
đó là niềm phấn kích, lạc quan của Quỳnh Băng, cô tân sinh viên. Nụ cười luôn
thường trực trên đôi môi nó đã giúp nó hòa nhập rất nhanh với ngôi trường mới
và kết bạn rất nhanh. Ngày đầu tiên, nó quen với một cô bạn ở An Giang, cô bạn
tên Thương có gương mặt nhỏ nhắn và đôi mắt lúc nào cũng cười cả. Rồi cả một
anh chàng dân Bình Thuận nữa, anh chàng ấy tên Lâm lớn hơn nó một tuổi tính
tình hơi lạnh lùng một tí nhưng khi tiếp xúc được một thời gian, anh chàng trở
nên dễ gần hơn. Hai người bạn ấy là hai trong số những người bạn mà nó đã quen
được trong những ngày đầu tiên bước chân vào trường. Tuy nhiên họ chưa phải là
người bạn thân của nó trong ngôi trường mới này. Đới Thanh San mới là cô bạn mà
Quỳnh Băng chơi thân nhất trong trường. Nó không hiểu sao khi mới tiếp xúc với
Thanh San lần đầu tiên, nó đã rất quý cô gái này, một cô gãi có làn da trắng
bóc, đôi mắt luôn sáng còn đôi môi luôn chúm chím hé nở một nụ cười. Thanh San
là dân Sài thành nên cách nói chuyện của cô gái này rất dễ gây thiện cảm cho
người đối diện. Chơi với Thanh San được một thời gian, Quỳnh Băng biết được rằng
nó đang chơi với một hot girl có tiếng của đất Sài thành, thiên kim tiểu thư của
tập đoàn tài chính hùng mạnh nhất nước, ngâng hàng VAB (Văn Âu Bank). Khi biết
tin này thật sự mà nói, nó cứ như người đi trên mây vậy đầu óc cứ bấn loạn vì
không ngờ mình lại có vinh hạnh được làm bạn với người nổi tiếng như thế. Nhưng
rồi với sự trải lòng của Thanh San, Quỳnh Băng hiểu được rằng cô gái này không
giống bất kỳ thiên kim đại tiểu thư nào trong những bộ phim hoặc những câu chuyện
tình mà nó hay xem. Thanh San đơn giản, dễ gần, không thích cầu kỳ, màu mè, cô
vui tính và rất dễ gần...
...............
Tiết Nguyên lý hôm nay trôi qua thật chán ngắt. Quỳnh Băng nằm
dài trên bàn mắt nhắm mắt mở rồi lại thở dài.
_ Haizzz! Mệt chết đi được!- Vừa ngáp, Quỳnh Băng vừa kêu
lên.
_ Thầy cô mà giống như cậu thì chắc tụi mình không phải ngồi
đây đâu nhỉ?- Thanh San khẽ cười.
_ Exactly!- Quỳnh Băng cười híp mắt.
_ Exactly cái đầu cậu đấy!- Vừa nói, Thanh San vừa cốc nhẹ
vào đầu nó.- Thức khuya cho lắm vào rồi ngủ muộn mà còn.
_ Huhu! Sao lại cốc vào đầu tớ.- Quỳnh Băng mếu máo.
Thở một hơi dài thường thược, Quỳnh Băng đành ngồi lên ghi
ghi chép chép những gì thầy chiếu lên bảng.
_ Lâm!- Quỳnh Băng đẩy nhẹ lưng chàng trai ngồi bàn trên.-
Còn bao lâu nữa mới hết giờ tra tấn thế này?
_ Khục!- Lâm cố nén tiếng cười thích thú.- Một tiếng nữa!
_ Hả??????????- Quỳnh Băng khẽ kêu lên.- Ôi bất hạnh cuộc đời!
Huhuhu!!!!!!!!!!!!
_ Cố chịu đi! Một tiếng sẽ qua nhanh thôi!- Lâm mỉm cười, nụ
cười thật hiền và ánh mắt của anh cũng thật dịu dàng.
Cùng lúc đó, cái bụng yêu giấu của Quỳnh Băng phát ra âm
thanh khiến cho Thanh San không thể nhịn được mà mà bật cười khe khẽ.
_ Đói quá!- Quỳnh Băng cười nói.- Anh trai tớ đi miền Tây
hơn hai tuần nay rồi, tớ toàn phải ăn mình gói.
_ Tội nghiệp bạn tôi chưa kìa?!- Thanh San vờ cảm thông.- Có
cần tớ cho tiền không?
_ Không!- Quỳnh Băng bĩu môi.- Tớ chỉ cần cậu cho đồ ăn
thôi.- Cô nàng cười thật tươi.
Thanh San ra chiều nghĩ ngợi.
_Thế cũng được! Hay là trưa nay hai tụi mình đi ăn luôn đi
chứ tớ về nhà cũng chỉ ăn một mình chán quá.
_ Ý kiến hay!- Mắt Quỳnh Băng sáng vụt lên.
_ Sẵn dịp tớ...- Thanh San ghé sát vào tai Quỳnh Băng.- Tớ
giới thiệu hôn phu của tớ luôn.
_ Hôn phu à?- Quỳnh Băng ra chiều nghĩ ngợi.- À!!! Là cậu
chàng cậu nói đó hả?
_ Uhm!- Thanh San đỏ mặt.
_ Này! Tớ chưa biết tên chàng đấy.
_ Tí nữa biết!- Thanh San cười hiền.
_ Thế thì...chắc tớ phải thêm bạn thân của tớ đi quá. Chứ cậu
có cặp có đôi còn tớ chỉ có mỗi một mình, buồn chết đi dược.
_ Tùy cậu thôi!
_ Mời anh đi! Anh rất sẵn lòng!- Lâm quay xuống mỉm cười với
Quỳnh Băng, nụ cười thật tươi.
Ngồi bên cạnh Quỳnh Băng, Thanh San đưa tay lên che miệng để
giấu một nụ cười.
_ Mời anh à? Để em suy nghĩ đã nhá!
_ Haizzz!- Lâm vờ thở dài.
...................
Cuối cùng thì Quỳnh Băng cũng được giải thoát khỏi Mr Gây
mê. Môn Nguyên lý thật sự khiến cho nó cảm thấy buồn ngủ không thể tả được. Vừa
đeo cặp vào, nó vừa đi cùng Thanh San ra khỏi cổng trường.
_ Vậy ra cậu mốn vào đại học kinh tế à?- Quỳnh Băng quay
sang hỏi Thanh San.
_ Uhm! Vì năm nay có quá nhiều chuyện xảy ra đối với tớ, đặc
biệt là việc tớ có hôn phu nên tớ đành phải thi vào trường này. Tớ đã nói với
papa tớ rồi, năm sau tớ sẽ thi vào đại học kinh tế hoặc đại học ngoại thương.
_ Wow! Cậu đỉnh thật nha.- Quỳnh Băng thốt lên.- Nhưng
mà...- Mặt nó xịu xuống.- Nếu thế...tới chỉ làm bạn với cậu được mỗi một năm
thôi à? Buồn thế!
_ Không sao!- Thanh San cười thật tươi.- Tụi mình vẫn sẽ
liên lạc thường xuyên với nhau.
_ Quỳnh Băng!
Quỳnh Băng và Thanh San quay về nơi vừa gọi tên nó. Việt
Hoàng đứng gần đó trên cây xe đạp, cậu mỉm cười thật tươi rồi đưa tay vẫy vẫy về
phía nó.
_ Việt Hoàng!- Quỳnh Băng đưa tay lên vẫy lại. Đôi mắt và
đôi môi nó ngập tràn nụ cười.
_ Lê Việt Hoàng!- Thanh San ngạc nhiên.
_ Cậu biết Việt Hoàng à?- Quỳnh Băng quay về phía Thanh San.
_ Biết chứ! Cháu ngoại của Trần thị mà.
_ Đới Thanh San!?- Việt Hoàng khá kinh ngạc.
_ Ố ồ ô ô! Xem ra hai người biết nhau.- Quỳnh Băng cười híp
mắt.- Thanh San là bạn học cùng lớp của tớ đấy. Còn Việt Hoàng thì học chung
trường cấp ba với tớ.
_ Xem ra cậu có duyên với...người nổi tiếng nhỉ?- Thanh San
bật cười.
_ Maybe! Phải thế không Việt Hoàng?
Quỳnh Băng quay sang nhìn Việt Hoàng và lúc này nó mới nhận
ra nét thất thần trên khuôn mặt Việt Hoàng.
_ Việt Hoàng! Việt Hoàng!- Quỳnh Băng lay tay Việt Hoàng.-
Việt Hoàng! LÊ VIỆT HOÀNG!
_ Hả?- Việt Hoàng giật mình.- Cậu nói gì thế?
_ Cậu sao thế? Thả hồn theo nàng thơ nào rồi hả?
Việt Hoàng nhăn mặt lại.
_ Hì hì!- Quỳnh Băng cười hiền.
_ Cậu thật là! Mà cậu gọi tới ra đây sớm có việc gì thế?- Việt
Hoàng đẩy nhẹ gọng kính lên.
_ Rủ cậu đi ăn trưa! Với Thanh San.
_ Vậy thì đi!
Vừa nói, Việt Hoàng quay đầu xe lại nhưng đã bị Quỳnh Băng
giữ lại.
_ Chờ đã! Vẫn còn một người nữa!
_ Là ai thế?- Việt Hoàng hơi nhíu mày.
_ Là...- Quỳnh Băng liếc nhìn Thanh San.- Là...bạn...trai của
Thanh San
_ Bạn trai!- Việt Hoàng nhìn Thanh San đầy ngờ vực.
Trong khi đó, Thanh San thoáng đỏ mặt. Chuyện cô có hôn phu
thì cả thành phố này, hay nói đúng hơn là cả nước này đã biết rồi. Thế nhưng
khi nhắc đến việc này, gương mặt cô vẫn ửng đỏ.
_ Chính xác hơn là hôn phu của cậu ấy.- Quỳnh Băng thì thầm
vào tai Việt Hoàng.
Thanh San vội kéo tay Quỳnh Băng lại.
Còn Việt Hoàng, sau khi cậu nghe Quỳnh Băng nói xong câu đó,
gương mặt cậu đổi màu liên tục. Và giờ thì nó đang trắng bệch cả ra.
_ Miệng tớ không kín đâu! Ái bảo cậu nói cho tớ biết.- Quỳnh
Băng cười ranh mãnh.
Dứt câu, Quỳnh Băng lại quay về phía Việt Hoàng. Và lần này,
sắc mặt của cậu khiến nó thật sự cảm thấy lo lắng.
_ Việt Hoàng! Cậu sao thế?- Chất giọng của Quỳnh Băng đầy lo
lắng.- Cậu bị ốm hả? Hay bị sao thế? Sắc mặt cậu kém quá!
_ Hả? À...tớ không sao! À! Quỳnh Băng này, tớ mới nhớ ra là
tớ có chuyện muốn nhờ cậu. Cậu giúp tơ được không?
_ Chuyện gì thế?
_ Đi rồi tớ sẽ nói!
_ Đi ăn trưa xong rồi nhờ sau cũng được mà.- Thanh San lên
tiếng.- Bữa trưa này là tớ mời Quỳnh Băng.
_ Bụng tớ kêu ọp ẹp từ nãy giờ rồi.
_ Nhưng mà...
Việt Hoàng chưa kịp dứt câu thì một chiếc xe tay ga đã đậu
ngay cạnh chỗ cả ba người. Thanh San nở một nụ cười tiến về phía chàng trai
đang xuống xe. Cùng lúc đó, một chiếc ô-tô màu bạc dừng lại và đậu bên kia đường.
Quỳnh Băng và Việt Hoàng cũng quay lại nhìn. Và khi chiếc mũi bảo hiểm ra thì
_ Hải Luân!- Quỳnh Băng thốt lên
Hải Luân vội đưa cặp mắt về phía Quỳnh Băng. Trong đôi mắt ấy
ngoài sự kinh ngạc, bàng hoàng đến tột độ ra, còn có cả sự nhớ thương tha thiết
và khôn nguôi.
_ Quỳnh Băng?
_ Hai người biết nhau hả?- Đôi mắt Thanh San ánh lên niềm
vui.
_ Uhm! Cậu ấy học chung trường cấp ba của tớ.- Chất giọng của
Quỳnh Băng đong đầy khó hiểu.- Nhưng sao...
_ Thế thì tốt quá!- Thanh San hồ hở.- Toàn là người quen cả.
Vậy thì tớ chỉ cần giới thiệu sơ qua thôi. Cậu ấy là hôn phu của tớ.
_ Cái gì?- Chất giọng của Quỳnh Băng đầy hoang mang. Nó đưa
đôi mắt của mình nhìn về phía Hải Luân.- Hôn phu? Cậu nói là...hai người là...vợ
chồng...chưa cưới?
_ Uhm!- Thanh San gật đầu.- Cậu sao thế?
Và lúc này đôi mắt của Quỳnh Băng trở nên trống rỗng. Nó
không hiểu! Thật sự không hiểu gì cả! Tại sao mọi chuyện lại trở nên thế này.
Nó cứ như một mới bòng bong vậy.
_ Quỳnh Băng!- Hải Luân khẽ lên tiếng, chất giọng của cậu đầy
đau khổ.- Anh...
_ Chúng ta đi!
Việt Hòang vừa cắt ngang câu nói của Hải Luân, vừa kéo Quỳnh
Băng. Nhưng Hải Luân đã kịp giữ tay của Quỳnh Băng lại.
_ Tôi cần phải giải thích với cô ấy.
_ Giải thích cái gì? Tôi đã nói rồi! Tôi chỉ nhường Quỳnh
Băng một lần cho cậu thôi. Cậu đã làm cô ấy đau khổ, giờ tôi sẽ không để cậu tiếp
tục làm chuyện đó.
_ Lê Việt Hoàng! Cậu hiểu nguyên nhân của việc này, nhưng cô
ấy thì không. Tôi muốn giải thích cho Quỳnh Băng hiểu.
_ Đủ rồi!- Quỳnh Băng và Thanh San hét lên.
_ Có ai nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra ở đây không?-
Chất giọng của Thanh San đầy uất ức.- Quỳnh Băng! Cậu cho tôi biết chuyện này
là thế nào đi?
Đáp lại Thanh San là những giọt nước mắt tràn khỏi bờ mi của
Quỳnh Băng. Nó có thể nói với Thanh San đây khi mà chính nó cũng hiểu chuyện gì
đang xảy ra ngay trước mắt mình. Hải Luân, người yêu của nó là hôn phu của
Thanh San, bạn thân đang học chung lớp với nó. Nó nên khóc hay nên cười trong
khi người nên giải thích chuyện này không phải là nó.
_ Hải Luân!- Thanh San quay về phía Hải Luân.- Dù giữa chúng
ta đã có giao kèo nhưng tớ vẫn có quyền biết việc này. Cậu nói đi!- Nói đoạn,
Thanh San quay về phía Việt Hoàng.- Việt Hoàng! Cậu cũng biết chuyện này phải
không? Cậu nói đi! Cả ba người nói đi!
Nhưng đáp lại Thanh San chỉ là sự im lặng...
...Quỳnh Băng cố nén những tiếng nấc thoát khỏi vành môi
nhưng những giọt nước mắt trực trào rơi thì nó không thể nào ngăn cản được. Mọi
thứ xung quanh nó cứ mờ dần, mờ dần đi. Còn đầu óc nó khi thì trống rỗng, lúc lại
đặc nghẽn, nó không thể nào nghĩ thông suốt bất kỳ chuyện gì cả. Có phải là nó
đang mơ không? Tại sao giấc mơ lại tàn nhẫn thế này? Chẳng lẽ đây là hiện tại
sao? Không! Không thể như thế được! Một cách chóng vánh, Quỳnh Băng quay lưng
chạy.
_ Quỳnh Băng!- Hải Luân và Việt Hoàng đồng thanh.
Hải Luân vội chạy theo Quỳnh Băng nhưng Thanh San đã kịp giữ
tay cậu lại.
_ Hải Luân
_ Tớ xin lỗi! Chuyện này...Việt Hoàng, nhờ cậu giải thích với
Thanh San.
Dứt câu, Hải Luân vội gạt tay Thanh San rồi cậu vội chạy
theo Quỳnh Băng. Cậu chạy! Chạy tốc lực thế nhưng cậu không thể nào thấy Quỳnh
Băng đâu cả. Quỳnh Băng biến mất một cách nhanh chóng khiến cậu cảm thấy khó hiểu
và lo lắng...Đến chỗ ngã tư, đôi mắt của Hải Luân dáo dác đảo khắp mọi nơi cốt
để tìm cho được Quỳnh Băng. Và quả, trời không phụ lòng cậu, cậu nhìn thấy Quỳnh
Băng đã chạy qua bên kia đường, chạy về phía một công viên gần đó.
_ Quỳnh Băng!- Vừa chạy, Hải Luân vừa gọi tên nó.
Người trước, kẻ sau, cả hai người đều tốc lực chạy. Đối với
Quỳnh Băng, nó không muốn nghe hay muốn nhìn thấy thêm bất kỳ điều gì nữa. Hiện
tại quá phũ phàng! Còn đối với Hải Luân, cậu muốn giải thích tất cả mọi chuyện
cho Quỳnh Băng hiểu rồi khi ấy, nếu nó muốn đánh muối **** cậu, cậu cũng cam
lòng.
_ Quỳnh Băng!- Vừa kêu, Hải Luân vừa giữ tay Quỳnh Băng lại.
_ Thả tôi ra!- Vừa hét, Quỳnh Băng vừa kháng cự.
_ Quỳnh Băng! Nghe anh nói đã!- Hải Luân ra sức giữ nó lại
_ Tôi không muốn nghe! Thả tôi ra!
_ Quỳnh Băng! Em nhất định phải nghe anh nói!
_ Tôi không muốn nghe! Như thế là quá đủ rồi! Anh thả tôi
ra!
_ Mọi việc không như em nghĩ đâu!
_ Tôi không muốn nghe! Anh thả tôi ra!
_ KHÔNG!
Hải Luân hét lên khiến Quỳnh Băng thôi vũng vẫy, nó mở căng
đôi mắt nhìn Hải Luân trước mặt nó, một Hải Luân đang tức giận nhưng ẩn thật
sâu bên trong sự tức giận ấy là những nỗi đau.
Hải Luân vội ôm lất Quỳnh Băng. Cậu ôm thật chặt lấy nó.
_ Tại sao? Tại sao em lại muốn đẩy anh ra? Mọi chuyện thật sự
không như em nghĩ mà! Đừng đẩy anh ra!
Giữa cái ồn ào tấp nập của những dòng người hối hả, có một
người con trai đang đứng ôm thật chặt người yêu cứ như cậu sợ rằng chỉ cần nới
lỏng vòng tay ra, cô gái ấy sẽ tuột mất khỏi tầm tay của cậu...
.......................
...Gió thu xào xạc xao động từng tán lá. Ánh nắng trưa mạnh
dạn đáp xuống mặt đất bao la điểm sáng cho cây cỏ hoa la và giúp chúng trở nên
tuyệt vời hơn. Ngồi im lặng từ nãy giờ, Quỳnh Băng lại nghĩ mông lung về 9
tháng qua, hay chính xác hơn là những biến cô đã xảy ra đối với Hải Luân...
_ Vậy là...cả anh và Thanh San buộc phải đính hôn với nhau?
_ Đúng thế!- Hải Luân gật đầu.- Việc này thật sự quá bất ngờ.
Ba anh rất thương anh và ông muốn bù đắp quãng thời gian thiếu thốn tình thương
của anh. Nhưng anh thật sự không hiểu tại sao ông lại đưa ra điều kiện ràng buộc
để chúc thư có hiệu lực.
_ Cũng không có gì khó hiểu!- Quỳnh Băng cười cay đắng.- Tập
đoàn gia đình Thanh San có thế lực trong giwosi tài chính đến thế kia mà. Còn nữa,
Thanh San lại rất tốt mà.
_ Anh không có dịp tiếp xúc nhiều với ba nhưng anh biết ba
không phải là người ham danh lời, quyền thế.
_ Thế còn anh?- Quỳnh Băng quay sang nhìn Hải Luân.
_ Anh không! Quyền lực khiến anh cảm thấy mệt mỏi. Anh đã chạy
trốn suốt mười tám năm trời vì nó. Em biết mà!- Ba chữ cuối cùng, chất giọng của
Hải Luân hoàn toàn chất chứa đau khổ.
_ Vậy tại sao...anh lại...đồng ý đính hôn với Thanh San?- Một
giọt nước mắt trực trào nơi khóe mi của Quỳnh Băng.
_ Là chủ ý của má anh. Nếu anh không thực hiện điều kiện đó
thì chúc thư sẽ không có hiệu lực. Như vậy cũng đồng nghĩa với việc Cát Nguyên
sẽ nghiễm nhiên trở thành Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc của tập đoàn. Còn Hoài
Thu thì sẽ không được hưởng bất kỳ tài sản nào mà chị ấy đang được hưởng cả.
Nên...
_ Em hiểu rồi!
_ Anh xin lỗi!- Vừa nói, Hải Luân vừa ôm lấy Quỳnh Băng.-
Anh không mong em tha lỗi cho anh. Anh chỉ mong em hiểu mà thôi. Và khi mọi
chuyện ổn thỏa, anh mong anh có thể làm lại từ đầu với em.
Nhẹ nhàng! Quỳnh Băng kéo tay của Hải Luân xuống rồi nó chậm
rãi đứng lên và bước đi.
_ Quỳnh Băng!- Hải Luân vội đứng lên nắm lấy tay Quỳnh
Băng.- Nếu em muốn, em có thể đánh anh hoặc **** anh thậm tệ.
Quỳnh Băng đưa đôi mắt ngập đầy nước của nó về phía Hải
Luân.
_ Đánh anh thì có ích gì? **** anh thì có ích gì? Em cần thời
gian.
Nói đoạn Quỳnh Băng bước đi, những bước đi đầy mệt mỏi và
đau khổ...
...Hải Luân chậm rãi xoay người về phía Quỳnh Băng. Nhìn nó
cất bước mà trái tim cậu không khỏi nhói đau. Ngay lúc này đây, cậu cảm thấy
mình thật bất lực và vô dụng...