Vài năm trôi qua.
Chuyện trôi qua cũng đã lâu rồi.
Sở Tiếu Tiếu nhớ lại........
Lần đầu tiên cô thấy người bạn thân của mình thay đổi là lúc nào nhỉ?
Chắc có lẽ là lúc cậu ấy đang ngủ trong lớp học, cô đã đánh thức cậu ấy.
Hoặc có thể là trước đó.
Tĩnh Hạ với Sở Tiếu Tiếu đã là bạn thân hồi cấp hai, tính khí cậu ấy thế nào, cô rất rõ.
Ít nói, dịu dàng, ấm áp và có một chút...... nhút nhát.
Nhưng kể từ khi Tĩnh Hạ thay đổi, cậu ấy vẫn ít nói như vậy, nhưng nhiều hơn là sự lạnh nhạt và mạnh mẽ hơn nhiều lắm.
Ít nhất cũng không còn ai bắt nạt được cậu nữa.
Dù khá là lạ lẫm với tính cách như vậy, nhưng Sở Tiếu Tiếu ngược lại cảm thấy an tâm.
Vậy cũng tốt.
Ít nhất cậu ấy cũng có thể tự bảo vệ mình.
Có khi cô nhìn Thẩm Nguyên một cách ngượng ngùng lén lút, Tĩnh Hạ đã nhìn ra cô thích hắn.
Lúc đó cô còn không ngờ ánh mắt cậu ấy tinh tường đến vậy, chỉ với một cái nhìn đã thấu.
Sau đó, Tĩnh Hạ đã khuyên cô nếu thích thì hãy nói ra, nếu không chỉ sợ sẽ không kịp.
Cô nhìn cậu ấy lúc ấy có gì đó rất khác lạ, dường như ánh nắng chiếu vào cũng không làm không khí quanh cậu ấy ấm áp hơn được.
Lúc đó cô đã hỏi rằng cậu ấy thích ai chưa.
Tĩnh Hạ lắc đầu.
Cũng phải.
Tiểu Hạ của cô rất vốn rất trong sáng về chuyện tình cảm nên đương nhiên không biết yêu là gì.
Còn vì sao cậu ấy lại nhìn ra cô thích Thẩm Nguyên chắc hẳn là cô đã thể hiện rõ chăng?
Khi mà Tĩnh Hạ có đàn em, Sở Tiếu Tiếu không khỏi thấy buồn cười.
Tiểu Hạ vốn dĩ không biết võ, sao có thể có đàn em?
Nên lúc đó cô đã trêu cậu ấy một chút.
Nhưng sau rồi cô không ngờ cậu ấy lại có đàn em thật.
Ngày hôm đó Tĩnh Hạ còn bị gọi xuống phòng hiệu trưởng vì tội đánh nhau.
Sở Tiếu Tiếu lúc đó không thể tin, Tiểu Hạ vốn ngoan ngoãn sao có thể đánh nhau?
Tuy trong lòng lo lắng nhưng cô vẫn kìm lại cảm xúc đó.
Tiểu Hạ rồi sẽ không sao.
Quả nhiên cảm giác của cô là đúng, Tĩnh Hạ lại bình an vô sự trở về.
Vào ngày chủ nhật, cô đã kéo cậu ấy đi chơi khắp nơi xong lại vào một quán ăn, cả Lăng Du với Mộ Bạch Băng lại có mặt ở đó.
Nhưng quá đáng hơn Lăng Du lại nói những lời khinh thường Tĩnh Hạ.
Cô cảm thấy thật tức giận, nghĩ rằng hắn ta thật quá đáng.
Rồi cô nhìn sang Mộ Bạch Băng, cô ấy không những không can ngăn mà còn nhìn cô bằng ánh mắt lạ.
Như kiểu ánh mắt tính kế.
Nó làm cô khó chịu.
Vậy nên độ thiện cảm của cô đối với Mộ Bạch Băng mất dần đi.
Có một hôm cô mua đồ ở cửa hàng tiện lợi, vừa mới ra ngoài đã bị mấy người mặc áo đen bắt cóc.
Cô gần như đã hét toáng lên nhưng lại bị bọn chúng bịt miệng.
Chúng còn bịt mắt cô rồi đưa cô đến một nơi nào đó.
Sở Tiếu Tiếu lúc bị trói ở trên ghế đã rất sợ.
Nhưng cô cố gắng trấn an lại mình.
Cô sẽ không sao, nhất định sẽ có người tới cứu cô.
Lúc đó thêm nhiều người tới nữa, nhưng bọn chúng dường như chưa có ý định làm hại cô.
Cô biết chúng dường như muốn thứ gì từ nhà cô nên mới không ra tay.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Sở Tiếu Tiếu dần mất hi vọng.
Chẳng lẽ cô sẽ phải chết ở đây?
Nhưng lúc cô chìm trong bóng tối tuyệt vọng cũng là lúc một tia sáng đã rẽ lối cho cô.
Tĩnh Hạ đã tới.
Cậu ấy mang theo nhiều cảnh sát tới cứu cô.
“Không sao, mình đến rồi“.
Tiểu Hạ đã nói như vậy.
Câu nói đó đã làm cô lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy yên tâm như vậy.
Có cảm giác dù cô có bị chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không sao cả.
Vì cậu ấy sẽ tới.
Lúc Tĩnh Hạ đưa cô ra ngoài thì lại có một kẻ giơ súng đến chỗ bọn cô.
Hắn muốn cậu ấy giao cô ra.
Lúc đó Sở Tiếu Tiếu cảm thấy khủng hoảng.
Cô không kìm được giữ chặt Tĩnh Hạ.
Đến nỗi lúc đó cậu ấy nói với hắn cái gì cô cũng không rõ. Nhưng khi cô hồi thần lại thì phát hiện cậu ấy đã đến chỗ hắn từ khi nào.
Hơn nữa đã đánh bại hắn.
Cậu ấy thật ngầu.
Cô đã nghĩ như vậy.
Trên đường về cô vẫn luôn thất thần.
Đây thật sự là tiểu Hạ của cô?
Dù cho một người có thay đổi thì cũng không thể thay đổi nhiều đến vậy.
Cách nói chuyện, tính cách, khí chất như hai con người khác nhau.
Vậy nên cô chợt nghĩ.
Có khi nào.........
Tiểu Hạ của cô bị người ta nhập xác hoàn hồn như trong tiểu thuyết không?
Tuy cái này thật vô lí nhưng ngoài cách đó ra cũng không thể tìm được cách giải thích hợp hơn.
Sau đó Tĩnh Hạ chợt khuyên cô nên về nhà trước vì ở ngoài rất nguy hiểm.
Cô nhìn cậu ấy.
Cho dù tiểu Hạ có thay đổi như thế nào thì cậu ấy vẫn là tiểu Hạ của cô, không phải sao?
Cô đã nở nụ cười tươi với Tĩnh Hạ.
“Ừm“.
Từ ngày ấy trở đi hai người lại chơi với nhau như thường.
Có một ngày Sở Tiếu Tiếu nghe tin Mộ Bạch Băng bị bắt.
Vì cô ta là chủ xã hội đen làm ăn phi pháp.
Cô từ đầu cũng khá ngạc nhiên sau rồi cũng không quan tâm nhiều.
Vì rất có thể việc cô bị bắt cóc cũng liên quan đến cô ta cũng nên.
Vào một ngày chủ nhật nọ, Sở Tiếu Tiếu nhất quyết kéo Tĩnh Hạ đi chơi công viên giải trí.
Nhưng nếu như được làm lại, cô tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Khi đó không biết có một tên sát nhân tâm thần từ đâu xông vào, hắn giơ súng về phía hai người rồi nổ súng.
Tĩnh Hạ đã đỡ súng thay cô và ngã xuống.
Lúc đó Sở Tiếu Tiếu chưa thể hiểu được.
Tiểu Hạ, cậu ấy.........
Mất rồi!
Cậu ấy đã rời xa cô.
Cho tới nay cô vẫn chưa thể chấp nhận việc cậu ấy rời xa cô nhanh như vậy.
Hôm nay, tròn 5 năm ngày mất.
Sở Tiếu Tiếu cầm bó hoa hồng trắng, mặc chiếc váy trắng nhẹ nhàng đứng thẫn thờ trước bia mộ một lúc lâu.
Tiểu Hạ, mình đã làm như lời cậu nói.
Mình đã tỏ tình với Thẩm Nguyên và chúng mình đã hẹn hò.
Cậu có nghe thấy không?
Cô nhìn lên trời xanh, một giọt nước mắt vô thức lăn dài trên má.
Tiểu Hạ, mình nhớ cậu quá.
Dẫu cho mây đen có bao phủ tâm hồn, cũng không thể che lấp ánh sáng trong tim.
- ----- Sở Tiếu Tiếu