Tại Lăng gia
Lăng Du ra gặp cô, rất bất ngờ vì bộ dáng của Mộ Bạch Băng bây giờ.
Nhìn cô giờ đây hơi chật vật, khẩu trang đội mũ che mặt kín mít, gần như không thể nhận ra.
“Bạch Băng, sao cậu lại ở đây?“.
Cô ta mở khẩu trang ra, ánh mắt lần đầu tiên lộ ra sự tủi thân.
“Lăng Du, bây giờ tôi chỉ còn có cậu“.
Nhìn người trong lòng của hắn buồn bã như vậy, hắn không khỏi đau lòng, nhưng.......
“Anh Lăng Du, sao anh không vào nhà thế?“. Một giọng nói ngọt ngào thấm lòng người cắt đứt bầu không khí giữa hai người.
Một cô gái mặc bộ váy trễ vai màu hồng nhạt bước ra, gương mặt yếu đuối chọc người ta thật muốn bảo vệ.
Cô gái nhìn sang Mộ Bạch Băng, hơi nghi hoặc “ Anh Lăng Du, đây là ai vậy?“.
“An Mai, đây là.......” Lăng Du chưa kịp giải thích thì An Mai đã tiến đến gần Mộ Bạch Băng, xòe tay ra như muốn bắt tay.
“ Xin chào, tôi tên An Mai, là vị hôn thê của anh Lăng Du“. An Mai nở nụ cười tươi tắn giới thiệu.
Mộ Bạch Băng không thể tin nổi “ Lăng Du, đây là vị hôn thê của cậu“.
Lăng Du bất đắc dĩ muốn giải thích thì An Mai đã ôm lấy tay hắn cướp lời:
“ Đúng vậy nha, hôn ước của chúng tôi được định ra từ mấy ngày trước rồi, cô là bạn của anh ấy phải không? Khi nào tới lễ đính hôn của chúng tôi thì cô hãy đến dự nhé“.
An Mai nói với vẻ mặt rất hạnh phúc.
Mộ Bạch Băng bây giờ có cảm giác như bị phản bội, nó còn đau khổ hơn lúc tổ chức của cô bị bao vây nữa.
Hắn không phải luôn nói thích cô sao? Vậy mà bây giờ sau lưng cô lại đính hôn với người khác.
Cô nắm chặt tay nhìn Lăng Du, sau rồi quay người rời đi.
Lăng Du muốn tức giận nhìn cô gái bên cạnh:“ An Mai, sao em lại........”
An Mai vô tội nhìn hắn, ánh mắt mơ hồ mang theo ánh nước trong suốt “Sao vậy? Em nói sai sao? Anh không hài lòng về em sao, em đã rất mong chờ lễ đính hôn của chúng ta......”
Câu sau cùng cô nói với giọng nghẹn ngào khiến hắn không thể tức giận được nữa.
“Được rồi, là anh không đúng, em đừng khóc“.
“Vậy anh có mong chờ lễ đính hôn giống em không?“. Vẻ mặt An Mai đầy bướng bỉnh nhìn Lăng Du, giống như nếu hắn nói không thì cô sẽ khóc tại đây vậy.
“Có, anh cũng mong giống em“. Hắn cũng không có cách nào khác, đành phải thuận theo ý cô.
“Thật sao? Em vui lắm“. Nói xong cô hôn bẹp một cái vào má Lăng Du.
Khi hai người quay vào nhà, An Mai khẽ quay đầu liếc nhìn một ngã rẽ nào đó, đôi môi khẽ nhếch một nụ cười đắc ý.
Thấy chưa, đến cuối cùng anh ấy vẫn chọn tôi chứ không phải cô?
Mộ Bạch Băng đứng tại ngã rẽ đó, cô rất không cam lòng.
Vì cái gì chứ?
Đáng lẽ bây giờ cô phảo đứng trên đỉnh cao, được người người ngưỡng vòn như ngày trước mới đúng.
Tại sao cô lại phải chịu cảnh này? Vì sao?
Ở trong chiếc xe màu đen gần đấy, Tĩnh Hạ ngồi bên cạnh người đàn ông nhìn một màn này.
“Tôi không thể ngờ một cô gái như cô lại có bản lĩnh này“. Giọng nói khàn khành của người đàn ông vang lên.
“Cũng tạm“. Cô bình tĩnh đáp lời.
“Nhưng vì cái gì cô lại giúp tôi? Cô muốn gì?“. Người đàn ông cảnh giác nhìn Tĩnh Hạ, hắn không tin có miếng bánh miễn phí từ trên trời rơi xuống.
“Không sao cả, tôi chỉ muốn làm Mộ Bạch Băng rớt đài nhanh hơn thôi, bây giờ đã xong rồi, tôi đi trước“. Nói xong cô mở cửa xe đi ra ngoài.
Người đàn ông vốn bán tính bán nghi lời cô nói, nhìn thấy Tĩnh Hạ dứt khoát rời đi cũng không khỏi tin thêm vài phần.
Cô có thật sự chỉ muốn lật đổ Mộ Bạch Băng?
Nhưng rồi người đàn ông cũng không nghĩ nữa, chỉ cần không đụng đến lợi ích của hắn thì hắn sẽ không để tâm.
- ----
Một vài ngày sau, Mộ Bạch Băng bị cảnh sát bắt được.
Tĩnh Hạ nghe được tin này cũng là lúc cô đang đi chơi công viên giải trí với Sở Tiếu Tiếu.
Cô thật sự không muốn đi nha nhưng đến cuối cùng vẫn bị kéo đi.
[ Nhiệm vụ hoàn thành, bây giờ sẽ chuẩn bị rời đi. Mời ký chủ chuẩn bị ]
Lại thế nữa.
Lần trước cô cũng nghe câu y hệt như vậy, xong được một ngày là cô ngoẻo luôn.
Lần này không biết là sẽ chết kiểu gì đây?
“Tiểu Hạ, cậu sao vậy?“. Sở Tiếu Tiếu thấy Tĩnh Hạ giống như đang đăm chiêu, tò mò hỏi.
“Không sao“.
Sở Tiếu Tiếu nhìn Tĩnh Hạ, bộ dáng của cô bây giờ không hiểu sao lại có một loại cảm giác xa xôi.
Có cảm giác như....... trong chớt mắt cô ấy sẽ rời khỏi thế gian này vậy.
Sở Tiếu Tiếu khẽ lắc đầu, cô đang suy nghĩ cái gì vậy chứ.
“Đoàng“. Có một tiếng súng đột ngột nổ ra.
Và Tĩnh Hạ, cô đã ngã xuống.......