Khi Mạnh Tâm với Vương Minh Dạ tổ chức hôn lễ, hắn lập mưu cướp nữ chính, nhưng lúc đó đã xuất hiện thích khách, giằng xé một hồi lâu, nữ chính bị ép đến vách đá và rơi xuống vực.
Nam chính tới cứu không kịp, cảm thấy tức giận, sai người xuống tìm nàng. Thời gian bọn họ xa cách là một năm.
Sau khi Mạnh Tâm trở về, tình cảm hai người đã càng thêm gắn bó sâu đậm, họ tổ chức hôn lễ long trọng nhất, từ đó sinh tử không rời.
Nhưng bây giờ, dưới sự can thiệp của Tĩnh Hạ, nữ chính không gặp được vị Hoàng tử đó, càng đừng nói đến chuyện nàng rơi xuống vực.
Hơn nữa chuyện khó khăn hai người trải qua không nhiều, nên cùng lắm tình cảm của Vương Minh Dạ đối với Mạnh Tâm chỉ dừng lại ở mức độ thích.
“Hệ thống, nhiệm vụ sao rồi?“. Tĩnh Hạ cảm thấy trả thù nữ chính như vậy cũng ổn rồi.
[ Ký chủ, nhiệm vụ chưa hoàn thành ]
“Chậc“. Cô chép chép miệng.
Tĩnh Hạ sống ở đây thêm một năm nữa, cô vẫn luôn sống một cuộc sống an nhàn, thảnh thơi.
Hoàng đế vì cảm thấy áy náy vì đã trách lầm cô nên cũng không quá ép cô xuất giá, để cho cô tự chọn phò mã.
Trong một năm này, Vương Minh Dạ cũng không quá ổn.
Cái tin đồn hoàng thượng không phải con Tiên hoàng đã ảnh hưởng không ít, hoàng thượng sợ hắn sẽ lợi dụng tin đồn đó để mưu phản, nên khắp nơi đều phòng Vương Minh Dạ, tước đi không ít quyền lợi của hắn.
Vì Vương Minh Dạ mới là con đẻ của Tiên hoàng, nếu muốn tạo phản thì hắn có khả năng làm được.
Hơn nữa bây giờ không như cốt truyện, nam nữ chính cùng nhau vượn qua nhiều kẻ thù, đi lên đỉnh cao nhân sinh mà là mỗi kẻ sống đều không yên ổn.
Mạnh Tâm sống trong phủ cũng chẳng tốt bao nhiêu, luôn phải tranh đấu cùng Mạnh Nhiên, nhưng dù sao vẫn là nữ chính, dĩ nhiên Mạnh Nhiên đã chết dưới tay Mạnh Tâm.
Nhưng mọi chuyện không kết thúc tại đó, vẫn có thêm nhiều nữ nhân nữa vào phủ, Vương Minh Dạ ngày càng chán ghét Mạnh Tâm, hơn nữa quyền lực không còn lớn mạnh như xưa, hắn cả ngày chỉ ở với đám oanh oanh yến yến, không để ý Mạnh Tâm sống chết ra sao.
Lúc Tĩnh Hạ dời đi là lúc cô bị bệnh nặng, không qua khỏi.
Vào đầu xuân, Trưởng công chúa qua đời, cả nước chịu tang.
- -----
Ở trong căn phòng không gian.
[ Chào mừng ký chủ trở về ] Hệ thống tỏ vẻ chào đón nói.
Tĩnh Hạ nhìn lên cái màn hình trước mặt một lúc, sau đó nói “Ta muốn trở về“.
Cô thật không muốn phải làm mấy cái thứ nhàm chán này.
Không phải cô không làm được, mà là cô lười.
Phải thực hiện mấy cái nguyện vọng này rất mệt.
Muốn về nhà!!
[ Thực xin lỗi ký chủ, nếu cô không làm đủ nhiệm vụ yêu cầu, cô không thể trở về được ]
“Tại sao phải làm mấy thứ này? Tại sao lại chọn ta?“. Tĩnh Hạ nghĩ kiểu gì cũng không hiểu, cô có quen chủ hệ thống này sao?
Hệ thống im lặng.
Trên màn hình xuất hiện số liệu.
Họ tên: Tĩnh Hạ
Tuổi: (???)
Nghề nghiệp: (???)
Chỉ số nhân sinh: 5
Điểm khen thưởng: 500
Đạo cụ: Kiếm Vĩnh Hằng ( Quà tân thủ)
Điểm khen thưởng 500?
Ít vậy.
“Sao điểm khen thưởng chỉ có 500? Không phải ngươi nói hoàn thành nhiệm vụ ẩn thì điểm khen thưởng sẽ cao sao?“.
Còn nữa, quà trúng thưởng của ta đâu?
[ Ký chủ, đây mới chỉ là thế giới đầu, 500 điểm đã là nhiều ] Bình thường cũng chỉ có 300 điểm thôi.
Tĩnh Hạ tỏ vẻ không tin.
Cô nghi ngờ hệ thống ăn gian điểm.
Bây giờ cô lại không thể trở về, chỉ có thể đi làm mấy thứ này.
Cũng không sao, coi như đi phiêu lưu cũng ổn.
Tĩnh Hạ vẫn nhàm chán phất tay “Tiếp đi“.