Vương Minh Dạ không vui nói: “ Tĩnh Hạ, sau hôm nay nàng sẽ là vương phi của bổn vương, ngươi không được vô lễ với nàng ấy“.
“Ồ“. Tĩnh Hạ không để tâm đáp một tiếng.
Vương Minh Dạ:“.....”
Hắn cảm giác nói chuyện với cô chẳng khác nào đấm vào cục bông.
Chẳng những không khá hơn chút nào ngược lại khiến người ta tức giận hơn.
“Không sao, dù sao Trưởng công chúa vẫn là người hoàng thất, bây giờ không chấp nhận ta cũng không sao“. Mạnh Tâm với một bộ dáng khoan hồng độ lượng nói.
Bộ dáng này của nàng ta làm mọi người ngược lại cảm thấy Trưởng công chúa đang cố tình gây sự.
Nữ chính đây là chuyển sang chế độ bạch liên hoa sao?
Trong cốt truyện nói nữ chính cường lắm mà.
Nếu không bình tĩnh nổi thì ít nhất cũng ra vẻ không để tâm chứ.
Tuy nghĩ vậy nhưng Tĩnh Hạ vẫn không có chút biến hóa nào, quay đầu nhìn Mạnh Tâm, cười một tiếng.
“Làm sao có thể, sau này ngươi chính là Nhị hoàng cô của ta, nhưng bây giờ thánh chỉ vẫn chưa được truyền ra, ngươi muốn ta hành lễ với ngươi sao?“.
Ý là trước khi mọi người biết ngươi sẽ là Ngự vương phi, thì bây giờ ngươi chẳng là cái gì cả.
“Người......”
“Được rồi, được rồi“. Thái hậu nhíu mày “Hôm nay ai gia gọi mọi người tới đây không phải để cãi nhau“.
“Thái hậu bớt giận“. Mạnh Tâm vội lên tiếng.
Thái hậu nhìn Tĩnh Hạ, “Hạ nhi, về việc thị nữ Liên nhi của con, nàng ta có thể có liên quan đến vụ việc hôm trước, nên xử tử để phòng ngừa, con có ý kiến gì không?“.
“Con không có ý kiến gì“. Tĩnh Hạ bình tĩnh trả lời.
Xử tử?
Cũng có thể.
Dù sao Liên nhi kia rất có khả năng là người của nữ chính hoặc thái hậu, nhưng bây giờ nàng ta không còn giá trị nào nữa, cũng khả năng nàng ta sẽ chết.
“Vậy được, còn một việc nữa, dù sao con cũng đã đến tuổi cập kê, không thể không lập gia đình. Để ai gia nói với hoàng thượng, tứ hôn cho con với Ninh vương“.
Đây không phải hỏi, mà là thông báo.
Mọi người ai cũng biết Trưởng công chúa rất thích Ninh vương, hẳn là sẽ không từ chối.
Mặt mày lãnh đạm của Ninh vương hơi nhíu, hắn không thích Tĩnh Hạ, không có khả năng đồng ý.
Còn Mạnh Tâm trong lòng hơi không thoải mái, Trưởng công chú vốn không phải người tốt đẹp gì, nếu Ninh vương lấy về, chắc chắn sẽ không hạnh phúc.
Nàng tuy không thích hắn, nhưng cũng coi hắn là bằng hữu, chuyện này nàng phải ngăn cản.
Không đợi mọi người lên tiếng, Tĩnh Hạ đã phản đối “ Con không đồng ý“.
Thái hậu nghi hoặc “ Vì sao?“.
“Thái hậu, con không thích Ninh vương và hắn cũng không thích con, hai người lấy nhau về chắc chắn sẽ không hạnh phúc“. Tĩnh Hạ ra vẻ nghiêm túc nói.
Đùa à.
Nam phụ của nữ chính lại kêu bà đây nhặt về.
Sống tự do còn chưa đã, giờ còn phải lập gia đình.
Không có khả năng!
Nghĩ vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại càng nghiêm túc.
Nghe Tĩnh Hạ nói vậy, trong lòng Ninh vương thở ra.
Tuy nhiên hắn lại cảm thấy khá khó chịu.
Giống như một vật đáng lẽ sẽ là của mình nhưng bây giờ không phải nữa rồi.
Mạnh Tâm hơi thở phào nhẹ nhõm trong lòng, tuy nhiên cũng khó hiểu.
Không phải Trưởng công chúa từng nói nếu không phải Ninh vương thì sẽ không lấy sao?
Sao bây giờ thái độ lại chuyển hóa nghiêng trời lệch đất như vậy?
Lẽ nào.........