Trong phòng mỗi người một câu chuyện riêng.
Tĩnh Hạ cảm thấy hơi phiền chán.
Hoàng hậu nhìn bộ dáng này cô, mở miệng hỏi:“ Trưởng công chúa có gì không thoải mái sao?“.
Tĩnh Hạ ngước mắt nhìn vị hoàng hậu này, nhan sắc không phải đẹp nhất, nhưng tuyệt đối vẫn là một mỹ nhân, dung mạo trẻ tuổi, khí chất mẫu nghi thiên hạ tỏa ra ngời ngời.
“Không sao cả“.
Ninh vương hơi nghi hoặc.
Không thoải mái? Nàng là vì không được tứ hôn với hắn nên mới không thoải mái sao?
Nếu vậy thì tại sao ngay từ đầu nàng lại từ chối?
Kỳ thật Ninh vương nghĩ nhiều rồi.
Tĩnh Hạ đơn giản là vì cảm thấy tẻ nhạt muốn chết, đang nghĩ cách chuồn ra.
Hoàng hậu lại tiếp tục, ngữ khí có chút xa xăm “ Nhìn dáng vẻ của ngươi, ta lại nhớ tới Mai muội muội, thật đáng tiếc muội ấy lại qua đời sớm như vậy“.
Hoàng hậu vừa nói, mọi âm thanh trong phòng ngừng lại.
Cô nhìn hoàng hậu, không nói gì.
Mai quý phi là biểu muội của hoàng hậu.
Hoàng hậu là con gái của Thừa tướng, Mai quý phi là con gái của Thái phó trong triều.
Hai người tiến cung cùng một ngày, ai cũng biết quan hệ của hai người rất tốt.
Nhưng sự thật liệu có phải vậy?
Hậu cung đấu đá, nhân tâm trục lợi, ruột thịt tàn nhẫn giết hại lẫn nhau chỉ vì một nam nhân, thậm chí còn không tiếc lợi dụng con cái của mình để tranh giành quyền lợi.
Chỉ là biểu muội mà thôi, cũng không quá thân cận.
Khi còn sống Mai quý phi rất được sủng ái, không thiếu kẻ ghen tỵ, nếu nói cái chết của bà mà không liên quan đến hoàng hậu cô tuyệt đối không tin.
Bất quá, vẫn là điều tra sau.
Vì điểm khen thưởng, vì quà thưởng.
Cố gắng!
Hoàng hậu nhìn Tĩnh Hạ, nhưng ánh mắt cô ngoại trừ bình tĩnh thì là sự....... lạnh nhạt.
Trông dáng vẻ cô như đang nghe chuyện của một người ngoài vậy.
Khi nghe về mẫu thân đã mất, nếu không buồn đến phát khóc thì ít nhất cũng nên ảm đạm một chút, không phải sao?
Là do cô che dấu quá tốt hay cô thật sự không có cảm xúc?
Về điều này hoàng hậu cũng không lí giải được.
Nhưng Mạnh Tâm nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng càng chắc chắn.
Đôi đồng tử của thái hậu thanh lãnh như có như không nhìn hoàng hậu, nàng ta thức thời liền im lặng, không nói nữa.
“Hạ nhi, con đừng nghĩ lung tung, về chuyện mẫu phi của con cũng đừng suy nghĩ nhiều “. Thái hậu nhắc nhở nói.
Tĩnh Hạ chỉ gật đầu, không nói.
“Thôi được rồi, hôm nay nói chuyện đến đây thôi, mọi người về đi, ai gia có chút mệt, muốn nghỉ ngơi“. Thái hậu phất phất tay, được một cung nữ dìu đỡ vào trong.
“Cung tiễn Thái hậu“.
Mọi người đồng thanh nói.
..
“Trưởng công chúa xin dừng bước“.
Tĩnh Hạ đang bước đi, chợt có một giọng nói dễ nghe vang lên ở đằng sau.
Cô quay lại, thấy Mạnh Tâm đang đến gần.
Nữ chính muốn làm gì?
Tìm ta gây sự sao?
“Trưởng công chúa, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút được không?“.
“Không đi“. Tĩnh Hạ dứt khoát trả lời.
Đi làm gì.
Ở riêng với nữ chính thường chẳng có gì tốt đẹp.
Không đi.
Mạng sống rất quan trọng.
[ ...... ] Nhân vật chính mà có thể lấy mạng cô thì coi như đã trừ họa cho nhân gian rồi.
Mạnh Tâm: “.....”
Nàng không ngờ cô từ chối dứt khoát thế, trong nhất thời hơi lúng túng.
Nhưng nàng ta vẫn bình thản cười “Chỉ là một chút chuyện cần hỏi thôi, Trưởng công chúa không từ chối chứ?“.
“Có đấy“.
Ta từ chối ngay từ đầu rồi.
Ngươi không hiểu sao?
Xong không đợi Mạnh Tâm phản ứng, cô quay ngoắt đi.
“Trưởng công chúa, người biết trọng sinh là gì chứ?“.
Nơi đây chỉ có hai người, Mạnh Tâm cũng không sợ người khác nghe được, hỏi thẳng ra.