Chậc chậc!
Nam chính thâm tình ghê, dù nữ chính không còn trong sạch nhưng vẫn như cũ muốn nàng.
Ninh vương nhìn Vương Minh Dạ “Nàng đã là người của ta, không còn là vương phi của ngươi nữa, ngươi nên buông tay“.
Ánh mắt Vương Minh Dạ âm lãnh nhìn hắn, dường như muốn chọc thủng nhiều lỗ trên người hắn cho thỏa giận.
“Các ngươi thôi ngay, cãi nhau chỉ vì một nữ nhân còn có thể thống gì nữa?“. Hoàng thượng giận tái mặt, nhìn mấy người bọn họ, rồi quay sang mắng Trấn Quốc công “ Ngươi xem nữ nhi nhà ngươi làm được việc tốt gì đây này“.
Trấn Quốc công vội quỳ xuống “ Hoàng thượng minh xét, là thần không dạy dỗ tốt nữ nhi, mong hoàng thượng thứ tội“. Xong ông lại nhìn Mạnh Tâm bằng ánh mắt sắc như dao.
Con bé này lại dám việc có lỗi tày trời này, nếu ảnh hưởng đến tiền đồ của ông, thì đừng có trách.......
“Hoàng huynh, Mạnh Tâm là vương phi của thần đệ, đệ muốn cưới nàng vào phủ“. Vương Minh Dạ quay đầu chắp tay thỉnh cầu với hoàng thượng.
Mạnh Tâm vẻ mặt cảm động nhìn hắn, bây giờ nàng ta đã như vậy, nhưng hắn vẫn chung thủy muốn cưới nàng?
“Bây giờ nàng ta đã không còn trinh trắng, ngươi còn muốn cưới nàng?“. Hoàng hậu thuận tiện châm ngòi.
“Về việc này không cần Hoàng hậu quan tâm“.
“Về việc này các ngươi tự giải quyết cho tốt” Bộ dáng hoàng thượng rất phiền chán phất tay “ Còn Hạ nhi vẫn phải quay về cung, sự việc hôm nay không chỉ ảnh hưởng tới con bé mà còn ảnh hưởng tới hoàng thất, Ninh vương ngươi phải cho trẫm một câu giải thích thỏa đáng“.
“Vâng” Ninh vương cúi người, chắp tay nói.
Bây giờ xung quanh Mạnh Tâm chỉ còn lại ánh mắt của mọi người.
Khinh bỉ, chế giễu, mỉa mai, tức giận,....... không khác gì kiếp trước.
Tại sao bây giờ nàng vẫn bị dính tới việc này? Tại sao?
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?
Sau khi mọi người rời đi, còn lại bốn người trong phòng, Mạnh Tâm đứng dậy, đầy hận thù nhìn vào Tĩnh Hạ “ Vương Tĩnh Hạ, bây giờ ngươi vui rồi chứ?“.
“Vui?” Tĩnh Hạ thờ ơ liếc nàng ta “Vì sao ta lại phải vui?“.
“Ngươi hại ta thanh danh bị hủy hoại, ngươi còn giả bộ“. Bộ dáng Mạnh Tâm bây giờ hận không thể xé cô ra trăm mảnh.
Đáng ra người nên bị hủy hoại là nàng ta mới đúng, tại sao lại là nàng?
Hai người nam nhân cũng đều nhìn cô bằng ánh mắt tức giận.
“Gieo nhân nào gặp quả nấy, ngươi nghe chưa?“. Tĩnh Hạ để lại một câu như vậy, xoay người rời đi.
Cô lười phải tranh cãi với mấy người này.
[ Ký chủ, mọi việc đều là do cô làm sao? ] Hệ thống thắc mắc, nếu là một tay ký chủ gây ra thì quá đáng sợ rồi.
“ Từ đầu nữ chính muốn hại ta trước, ta chỉ trả lại cho nàng, hơn nữa còn tác thành cho nam phụ, ta cũng làm được một việc tốt mà“. Tĩnh Hạ gật gật đầu, cảm thấy thật đồng ý với ý này của mình.
[ ...... ] Chia rẽ tình cảm của nhân vạt chính, ký chủ còn cảm thấy đúng đắn nữa mới ghê!
Tĩnh Hạ hiện tại nghĩ, việc hôm nay sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến thanh danh của cô, chỉ sợ sau sẽ không có người nào dám đến cầu hôn.
Vậy càng tốt!
Bà đây cũng không muốn lấy chồng.
Làm một Trưởng công chúa cao quý an nhàn là được rồi.