“ Đoán xem“.
Tĩnh Hạ nở nụ cười đáng ăn đòn nói.
Đoán?
Ta đoán được còn phải hỏi cô sao?
Nhiệm vụ ẩn cô còn chưa làm đâu.
Tĩnh Hạ:“....” Sao lại chuyển sang chủ đề khác rồi.
“ Hạ nhi, hay là con cũng tham gia cuộc thi này đi“. Thái hậu quay đầu nhìn cô, nói.
“.....” Liên quan gì đến ta?
Ta chỉ muốn làm một công chúa cao quý yên tĩnh không được sao?
Muốn lấy ta ra làm nền cho nữ chính?
Trông ta ngu ngốc vậy sao?
Tuy trong lòng phun tào, nhưng trên gương mặt cô vẫn rất nghiêm túc, nhẹ nhàng gật đầu.
Tham gia thì tham gia.
Ai sợ ai.
“Được rồi, bắt đầu đi“. Hoàng đế phất tay nói.
Mọi người bắt đầu thi nhau trổ tài. Người thì vẽ, người đánh đàn, người viết thư pháp,..... đều hi vọng mình có thể thắng, được trọng thưởng.
Đến lượt nữ chính.
Mạnh Tâm múa.
Đây là cái mà nàng đã chuẩn bị từ lâu.
Wow.
Nữ chính mở concert!
Váy áo thướt tha, điệu múa tao nhã, lả lướt, trên gương mặt đeo thêm khăn che mặt, tạo thêm cảm giác nàng tựa như tiên giáng trần.
Mọi người ngẩn ngơ nhìn.
Vương Minh Dạ nắm chặt chén rượu.
Thật muốn móc mắt những kẻ dám nhìn chằm chằm nàng.
Mùi dấm chua bay nồng nặc.
Khi Mạnh Tâm múa xong, tiếng vỗ tay tràn ngập.
Trong lòng nàng hiện lên một phần đắc ý.
“ Hay, múa rất đẹp, thưởng“.
“Tạ hoàng thượng“.
Thái hậu lên tiếng: “ Hạ nhi, mọi người đều đã biểu diễn xong, y phục của con trông cũng rất đẹp, hay là con cũng lên múa đi“.
“....” Y phục đẹp thì liên quan gì đến múa?
Có mùi âm mưu.
“Vâng“. Tĩnh Hạ dịu dàng lên tiếng.
[.... ] Có cảm giác ớn lạnh.
Cô lui xuống một lát, rồi có tiếng nhạc nhẹ nhàng kỳ lạ không biết từ đâu ra vang lên.
Ở bên dưới, thân hình mảnh khảnh chuyển động, bàn tay trắng ngọc cầm chiếc quạt múa, giọng hát nhẹ nhàng thần bí vang lên:
Lúc hoa rơi là lúc hoa trân quý nhất.
Nhưng khi hoa tàn rồi thì chỉ còn lại sự héo khô.
Hết mùa rồi hoa đợi ai? Hoa trách móc ai?
Hoa thật ra chỉ cần người an ủi......
(Hoa rơi - Lâm Tâm Như)
Thân hình uyển chuyển múa theo giọng hát, giai điệu. Lúc đoạn điệp khúc cao dần, cô xoay vòng, chiếc váy bồng bềnh, rồi đột nhiên.......
Chỉ khâu bị đứt cùng với chiếc thắt lưng trên y phục bị tuột.
Nó làm y phục ngoài của cô rơi ra ngoài.
Cẩu huyết!
Vô lí!
Mọi người được phen há hốc mồm.
Mạnh Tâm cười lạnh, phen này thanh danh của Trưởng công chúa sẽ mất hết.
Nhưng nàng ta sai rồi.
Y phục ngoài bị hỏng rơi xuống, lộ ra một y phục khác màu hồng dịu dàng bên trong.
Cộng thêm bài hát về hoa rơi, nó gợi cho người liên tưởng đến cánh hoa cô độc mà thướt tha lúc sắp hết mùa.
Lúc hết bài, không khí vẫn im ắng.
Bất chợt, có một tiếng vỗ tay vang lên, kèm theo đó là các tiếng vỗ tay như sấm.
Bổn công chúa mà lợi hại lên, mọi người đều sợ.
Đánh bật cả nữ chính.
[ Cô lợi hại, cô nói là được rồi ].
Hệ thống bất lực nói.
Nó khá tò mò trước đây ký chủ làm nghề gì.
Tiểu thư khuê các... Ký chủ giống sao?
Hay thuộc hào môn thời hiện đại?
Bớt đoán mò.
Ta làm nghề gì có quan hệ gì với ngươi sao?
Tĩnh Hạ khinh bỉ.
Cô nói chuyện với hệ thống trong lòng nên dường như không để ý..... ánh mắt Ninh vương nhìn cô hiện lên sự kinh ngạc và...... một chút hứng thú.
“ Hoàng thượng, Trưởng công chúa múa đẹp như vậy, phải khen thưởng lớn“. Hoàng hậu với vẻ mặt hiền lành nói.
“Được, nếu hoàng hậu đã nói như vậy, vậy thì Tĩnh Hạ,con có yêu cầu gì không?“.
“Phụ hoàng, nhi thần bây giờ chưa có nguyện vọng gì, có thể để khi khác nhi thần bẩm báo với người sau được không?“.
Hoàng thượng suy nghĩ một lát, liền gật đầu.
Mạnh Tâm dù vẻ ngoài không quan tâm nhưng bên trong vô cùng tức giận.
Nhưng không sao, vẫn còn màn kịch khác đang chờ.
Nghĩ vậy, nàng ta hạ cơn giận xuống.