Khi Tĩnh Hạ ngồi vào chỗ.
[ Ký chủ, sao cô biết y phục có vấn đề ]
“ Mắt không mù nhìn kĩ là biết“.
[ ..... ] Ký chủ đây là nói nó mắt mù sao?
Tĩnh Hạ không chỉ biết y phục có vấn đề.
Mà còn biết sắp có kịch hay xảy ra cơ.
Chắc chắn liên quan đến cô.
“A..........” Có một tiếng hét đột ngột phát ra làm mọi người náo loạn.
“Có chuyện gì?“. Thái hậu cau mày, không vui hỏi.
Nhưng còn chưa nhận được câu trả lời, thì không biết có bao nhiêu thích khách xông ra.
“Mau, mau hộ giá“.
Trong khi ai ai cũng vô cùng rối loạn, thì Tĩnh Hạ lại lười biếng tựa vào ghế ngồi.
Thấy chưa.
Mấy cái màn kịch này chẳng bao giờ thiếu trong cung đấu.
Để giết ta, nữ chính tốn sức thật.
Một kế hoạch vĩ đại!
[ Nếu vậy cô còn không nghĩ cách giải quyết sao? ] Giọng máy móc hệ thống vang lên.
Ngươi đổi giọng cũng nhanh đấy.
Mà ta lười lắm.
Nghĩ hộ ta đi.
[.... ] Ta mà nghĩ được thì cần cô đến đây làm gì nữa?
Đi chơi sao?
“ Cẩu hoàng đế, nộp mạng đi “. Một tên thích khách nói, cả đám cùng xông lên.
Trong lúc đó, Cấm vệ quân đã bao vây Kim Loan điện.
Một vị tướng vội vàng nói “Mau, mau hộ giá hoàng thượng“.
Bao nhiêu binh lính đã kịp ngăn lại và chế trụ bọn thích khách.
Mạnh Tâm lúc đó nhìn sang Vương Minh Dạ, gật đầu.
Trong khi tình hình đã ổn định lại, Vương Minh Dạ hướng hoàng thượng, nói: “ Bẩm phụ hoàng, mấy tên thích khách này có thể xông vào, chắc chắn là có người sai khiến“.
Vừa nói, ánh mắt vừa lướt qua Tĩnh Hạ.
Ánh mắt uy hiếp kìa!
Hệ thống mau ra đây bảo vệ ta.
Sợ quá!
[ Thật xin lỗi, hiện tại ta đang trong chế độ thất bại, không bảo vệ được cô ] Giọng điệu hệ thống vẫn băng lãnh như thế.
Nhưng thế quái nào cô lại nghe ra nó mỉa mai cô.
Hệ thống, coi như ngươi giỏi.
[ Ký chủ quá khen ]
“.....”
# Hệ thống đã biết trêu ngươi là cái gì, ta cần đổi hệ thống #
- -
“Nói mau, là kẻ nào dám sai ngươi đi hành thích trẫm?“.
Ánh mắt hoàng thượng nguy hiểm hỏi.
“ Cẩu hoàng đế, có chết ta cũng không nói cho ngươi“. Tên thích khách dù nói vậy nhưng ánh mắt vẫn nhìn thoáng qua Tĩnh Hạ vẫn đang ngồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô kéo căng.
Nhìn gì?
Ta biết ta đẹp rồi, các ngươi không cần phải ngắm trộm nhiều vậy đâu.
“ Bẩm hoàng thượng, trên người tên thích khách này có một cái ngọc bội“.
Một vị tướng lĩnh dâng ngọc bội lên. Đây là ngọc bội màu xanh dương, trên có khắc hình hoa văn sống động.
“Hoàng thượng, nếu thần thiếp nhớ không lầm thì ngọc bội này là một đôi, giá trị liên thành, chỉ có người trong hoàng thất mới có.....”
Hoàng hậu không nói hết, mọi người cũng lập tức hiểu việc này là người hoàng thất làm ra.
“ Nếu như thần đệ không lầm, thì từ nãy đến giờ thích khách vẫn luôn nhìn Tĩnh Hạ“. Vương Minh Dạ mặt không cảm xúc nói.
“ Bẩm hoàng thượng, có lần thần nữ đã nhìn thấy Trưởng công chúa đeo ngọc bội này, chắc hẳn là có gì đó không đúng.” Mạnh Tâm lập tức tiếp lời.