“Em là học sinh lớp nào?“. Thầy hiệu trưởng nhíu mày.
“Thưa thầy, em là Hứa Lân, lớp 10-3, em có bằng chứng để chứng minh lão........ Lăng đồng học vô tội“.
Cái gì?
Mọi người kinh ngạc, nhất là đám người kia.
Sao có thể?
“Ở xung quanh trường này đều có camera, chỉ cần điều tra một chút là được“.
Bọn chúng dường như quên mất dù ở một góc camera cũng có thể quay đến.
Phải làm sao đây?
Tĩnh Hạ gật gật “ Đúng vậy, nên điều tra“.
Phải điều tra.
Cho dù camera có bị hỏng thì vẫn còn có hệ thống mà, nó sửa được.
[..... ] Có cảm giác bị đặt lên vai gánh nặng.
Bổn hệ thống có quyền từ chối.
Tĩnh Hạ hơi trợn mắt.
Ngươi từ chối thử.
Cẩn thận ta cho ngươi thành hệ thống phế thải bây giờ.
[..... ] Ký chủ chỉ biết bắt nạt ta.
Quá đáng ghét!
Bổn hệ thống đổi ký chủ còn kịp không?
Trong phòng bây giờ rất yên tĩnh, giống như có thể nghe được một chiếc kim rơi.
Thầy hiệu trưởng nhìn Lăng Du, bây giờ vẻ mặt hắn âm trầm đến đáng sợ.
“Thôi được rồi” Thầy hiệu trưởng ho nhẹ, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh “ Các em bây giờ có thể về trước, để thầy điều tra kĩ hơn rồi hẵng quyết định“.
Không ai nói gì lần lượt ra ngoài. Đám người kia không cam lòng nhìn Tĩnh Hạ cùng Hứa Lân, bước đi.
Chỉ còn mỗi Lăng Du.
“Cô rất đắc ý?“. Lăng Du lạnh giọng hỏi.
“Đắc ý?“. Tĩnh Hạ hơi nhướng mi “ À, nếu có thể đánh cậu thêm vài lần nữa, tôi sẽ càng thêm đắc ý“.
Ngực hắn phập phồng, dường như đang kìm nén cơn giận.
Hắn còn chưa quên nỗi nhục mà cô mang đến cho hắn đâu.
“Cứ đợi đấy, chuyện này chưa xong đâu“. Nói xong, hắn quay phắt người đi.
“Lão đại, xin lỗi, vì tôi mà cậu bị liên lụy“. Hứa Lân hơi cúi gằm mặt.
Ừ, đúng vậy.
Đúng là cô đã bị liên lụy, tốn bao nhiêu thời gian của cô.
Tĩnh Hạ nhìn hắn “ Là con trai thì ngẩng cao đầu lên, tôi không có đàn em nhát gan như vậy“.
Hứa Lân hơi ngạc nhiên, sau đó đột nhiên hạ quyết tâm “ Lão đại, tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu“.
Cô hơi không hiểu nhìn hắn.
Cô chỉ đơn thuần bảo hắn lần sau đừng có cúi đầu khi đối diện với người khác thôi, như vậy quá làm mất mặt cô.
Hắn tự bổ não cho mình cái gì vậy?
Tĩnh Hạ cũng không thèm để ý, bước lên lớp.
“Lão đại, buổi trưa tôi chờ cậu ở căng tin“. Hứa Lân gọi ở đằng sau.
Cô lập tức dừng bước.
Căng tin? Hắn đợi cô ở đó?
Không phải mua đồ ăn rồi mang lên cho cô sao?
Cô còn phải xuống tận căng tin dưới tầng 1, hắn nghĩ cô chăm đến mức đó sao?
Khi về lớp cũng đồng thời là giờ ra chơi, Sở Tiếu Tiếu chạy ra đón cô, lo lắng hỏi “ Không sao chứ? Mình nghe đồn cậu bị gọi xuống là do đánh nhau phải không?“.
“Không phải nghe đồn, mà đúng là vậy“. Cô hơi lười biếng vuốt vuốt đầu, trả lời.
Sở Tiếu Tiếu chớp chớp mắt “ Vậy........là sự thật, cậu định lập tổ chức đánh nhau?“.
Tĩnh Hạ ngồi xuống ghế, nhàm chán tựa vào lưng ghế, tư thái lười biếng tiêu sái, chỉ nhìn cô ngồi thôi cũng đã là một cảnh đẹp.
“Tùy hứng“.
“.....”
...
Dưới căng tin.
Cuối cùng Tĩnh Hạ vẫn phải đi, vì cô không muốn bị đói.
Trong tuần có ba buổi học chiều, mà đa số học sinh đều ở dưới căng tin ăn trưa xong lại lên lớp để chờ tiết học chiều đến.
“Lão đại, chỗ này“. Hứa Lân ở một chỗ không xa vẫy vẫy tay.
Cô đi tới, Sở Tiếu Tiếu lấy đồ ăn xong cũng đi cùng.
“Lão đại, tôi không biết cậu thích ăn gì nên lấy một số đồ ăn tôi cảm thấy ngon nhất, cậu ăn thử xem“.
Nói xong lại nhìn sang Sở Tiếu Tiếu “ Đây là.......”
“Tôi tên là Sở Tiếu Tiếu“. Cô nàng vốn là một người hoạt bát, hòa đồng, không đợi Tĩnh Hạ nói đã tự mình giới thiệu.
“Tôi tên Hứa Lân, rất vui được gặp“.
“Aaaaa........ Đại tỷ, nam thần tới kìa“.
Đột nhiên có tiếng hò hét vang lên, làm cả ba người hơi giật mình.