Mộ Bạch Băng, Lăng Du cùng với Thẩm Nguyên đi tới. Cả ba đứng cùng một chỗ, mỗi người đều có một vẻ đẹp khác nhau.
“Đại tỷ, ngồi chỗ này“.
“Nam thần kìa!!!“.
“Tiểu Nguyên nhi, tiểu mặt trời của tôi“.
Sở Tiếu Tiếu nhìn Thẩm Nguyên, hắn đứng gần cửa sổ, ánh kim quang chiếu tới càng làm nổi bật sự dễ thương, đẹp trai của hắn.
Cô hơi đỏ mặt.
Thẩm Nguyên nhìn Sở Tiếu Tiếu đang ngồi với Tĩnh Hạ cùng với....... một nam sinh xa lạ, hơi nhíu mày muốn đi tới, nhưng bị Mộ Bạch Băng giữ bả vai.
“Đi đâu vậy? Không phải cậu đã nói muốn đi ăn cùng tôi sao?“. Cô ta hơi trầm giọng.
Nhưng Lăng Du lại muốn Thẩm Nguyên đi càng xa càng tốt nên ngược lại nói “ Nếu như cậu ta đã muốn ăn một mình, vậy thì cứ để mặc cậu ta đi“.
Mộ Bạch Băng nhìn Lăng Du, sau đó lại nhìn Thẩm Nguyên. Thẩm Nguyên cười nói “ Đại tỷ, Lăng đồng học, hai người cứ đi ăn đi, tôi ra chỗ khác là được“.
Sau đó hắn đi lấy phần của mình, tiến đến chỗ ba người Tĩnh Hạ, để lại Mộ Bạch Băng sắc mặt lạnh xuống.
Trái lại Lăng Du lại có bộ dáng như trút bỏ gánh nặng, hướng cô ta nói “ Bạch Băng, cậu ra chỗ kia ngồi đi, để tôi lấy phần suất của cả hai“.
Hắn cố làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng đôi tai lại đỏ hết lên.
Có một chỗ riêng tư cùng với cô, sao lại không vui được.
Hắn trước kia không rõ cái cảm giác này là gì, nhưng bây giờ hắn đã rõ rồi.
Hắn thích cô, cho dù bây giờ cô không thích hắn, nhưng vẫn kiên trì tới cùng.
Mộ Bạch Băng trái lại không nghe hắn, cô ta đi tìm một chỗ gần bàn của Tĩnh Hạ ngồi xuống.
Đáy mắt Lăng Du hiện lên tia thất vọng, nhưng vẫn đi lấy phần cơm cả hai người.
Thẩm Nguyên sau khi lấy cơm xong, đi tới chỗ Sở Tiếu Tiếu, nở nụ cười nói “ Tôi có thể ngồi chỗ này không?“.
Sở Tiếu Tiếu nhìn lên, thấy hắn nụ cười ấm như ánh nắng mặt trời với mình, lỗ tai không khỏi đỏ lên.
“Được...... được chứ, mời ngồi“. Cô hơi nhỏ giọng nói.
Thẩm Nguyên ngồi đối diện Sở Tiếu Tiếu, thấy cô ngượng ngùng liền không khỏi thấy buồn cười.
Tĩnh Hạ một bên ngồi xem, vừa ăn vừa nhướng mày. Sao cô có cảm giác mình thừa thãi vậy nhỉ?
Cô nhìn thoáng qua xung quanh, nữ chính với nam chính cũng ngồi gần đây.
Mộ Bạch Băng thi thoảng hơi nhìn về phía này, nhìn Sở Tiếu Tiếu lóe lên tia sát ý, khi đụng phải ánh mắt Tĩnh Hạ, ánh mắt cô ta hơi nhíu, xong quay đầu ra chỗ khác.
Còn Lăng Du vẫn nhìn cô bằng ánh mắt phẫn hận.
Nam chính đại nhân, đừng nhìn ta như vậy, con tim mỏng manh của ta sẽ vỡ đó, có biết hay không?
Tĩnh Hạ làm ra vẻ mặt khá vô tội nhìn Lăng Du sau đó lại tiếp tục ăn, không để ý hắn nữa. Như vậy càng làm Lăng Du thêm tức giận.
Ăn cơm xong, mỗi người giao lại đĩa ăn của mình rồi đi ra ngoài.
Thẩm Nguyên với Sở Tiếu Tiếu đang vừa đi vừa nói chuyện đằng trước. Mộ Bạch Băng nhìn thấy, liền muốn xen vào.
Đột nhiên có một bàn tay giữ lại bả vai của cô, cô quay đầu lại, thấy Tĩnh Hạ đứng đằng sau mình hơi híp mắt cười.
“Lăng đồng học, có chuyện gì sao?“. Mộ Bạch Băng lạnh nhạt nói, nhưng trong lòng tức giận vì mình đã bị ngăn cản.
“Không có gì, chẳng qua là cặp đôi đằng trước đang nói chuyện với nhau, xen vào là bất lịch sự đó“. Tĩnh Hạ lắc lắc đầu.