Mỗi ngày cứ như vậy mà trôi qua, có một ngày nọ nguyên chủ dọn vệ sinh vào cuối buổi học, lúc đi ra tình cờ nghe được Mộ Bạch Băng nói chuyện điện thoại với thuộc hạ của mình, mà mục tiêu của cuộc nói chuyện đó là Sở Tiếu Tiếu.
Nguyên chủ không biết rõ nội dung, nhưng cô biết Mộ Bạch Băng có ý định hại Sở Tiếu Tiếu.
Cô rất sợ, cho nên cô chạy đi. Nhưng xui xẻo ở một chỗ là khi nguyên chủ chạy đã tạo ra tiếng động khiến Mộ Bạch Băng nghi ngờ.
Sáng ngày thứ hai khi nguyên chủ đi học, ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ. Đến khi Sở Tiếu Tiếu chạy đến hỏi cô thì cô mới biết có tin đồn cô qua đêm với một đại gia, hơn nữa còn có hình rất rõ mặt.
Nguyên chủ rất sốc, dường như đã quên mất chuyện mình định nói với Sở Tiếu Tiếu, chỉ có cô biết mình bị oan. Khi nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng của Mộ Bạch Băng đang cong khóe môi, nguyên chủ đã biết là ai hãm hại cô.
Đây là sự cảnh cáo.
Mọi người đang bắt đầu tẩy chay nguyên chủ, nhưng chỉ có Sở Tiếu Tiếu là ở bên cạnh cô, vì vậy cô nói hết điều mình nghe được hôm trước cho cô nàng biết. Sở Tiếu Tiếu cực kỳ kinh ngạc, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng cô.
Nguyên chủ đã rất cảm động, nhưng cô không ngờ sau buổi học, cô đang trở về nhà, đột nhiên không biết có bao nhiêu tên du côn chặn đường. Bọn chúng hung tợn kéo nguyên chủ vào một ngõ nhỏ sau đó hãm hiếp cô đến chết.
Nguyện vọng của nguyên chủ: Bảo vệ Sở Tiếu Tiếu, không thể để Mộng Bạch Băng đạt được mục đích.
Tĩnh Hạ sau khi tiếp thu cốt truyện, chán nản ngẩng đầu lên, đúng lúc một viên phấn bay đến chỗ cô, cô kịp thời tránh được.
Hù chết ta.
Kẻ nào to gan muốn ám sát bổn tiểu thư?
“Trò Tĩnh Hạ, trong giờ học của tôi mà còn ngủ được, em coi lớp là cái gì hả? “.
“Thầy đã từng nghe một câu nói “ Trường học như ngôi nhà thứ hai” chưa?“. Tĩnh Hạ ngồi thẳng dậy, vẻ mặt đúng đắn nói.
Mọi người: “......”
Ai cũng biết thầy dạy Toán là thầy khó tính nhất trường, vậy mà người này dám cãi lại, đúng là không muốn sống mà.
Sở Tiếu Tiếu hơi đẩy đẩy tay cô, nhìn cô lắc đầu.
“Em còn dám cãi nữa hả, lên bảng giải bài tập này ngay cho tôi. Không giải được tôi sẽ cho em 0 điểm“. Thầy Toán tức giận nói.
Sở Tiếu Tiếu thấy vậy, viết thật nhanh đáp án trong một tờ giấy, lặng lẽ dúi vào tay Tĩnh Hạ.
Tĩnh Hạ chỉ nhìn, nhưng cũng không cầm tờ giấy, cứ như vậy mà bước lên bảng với tư thế tiêu sái.
Sở Tiếu Tiếu nhìn cô bằng ánh mắt hơi kinh ngạc, từ khi nào mà tiểu Hạ lại có khí chất như thế, không hề thua kém Mộng Bạch Băng.
Lúc Tĩnh Hạ bước lên bảng, cô có cảm giác như có người nhìn mình chằm chằm. Hơi liếc mắt, nhìn thấy nữ chính ngồi bàn đầu đang đánh giá cô.
Nữ chính đại nhân dùng ánh mắt đó với ta là có ý gì?
Ta biết ta đẹp, nhưng ta không thích con gái.
[..... ] Ký chủ lại một lần nữa tự kỷ.
Người ta dùng ánh mắt như nhìn địch thủ nhìn cô, mà thế quái nào cô lại nghĩ rằng người ta dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô thế?