Trên bục giảng.
Ngón tay thon dài của thiếu nữ cầm viên phấn, từng chữ một viết lên bảng, chữ viết của cô rất đẹp, thẳng tắp. Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào một bên mặt của thiếu nữ, làm nổi bật lên sự nghiêm túc ít thấy của cô.
Trong phòng học rất yên tĩnh, thiếu nữ làm xong bài rồi đi về chỗ trong sự ngạc nhiên của nhiều người.
Cái bài toán này nói khó cũng không khó, nói dễ cũng chẳng dễ, nhưng mà nó luôn phải sử dụng các công thức khác nhau, rất phức tạp.
Thầy giáo nhìn bảng một lúc, rồi lại nhìn xuống dưới lớp “Các em chép bài tập bạn làm vào đi” rồi không nói gì nữa.
Sở Tiếu Tiếu ánh mắt tròn xoe nhìn người bên cạnh mình, cách giải bài toán này khác hoàn toàn với cách giải cô đưa.
“Tiểu Hạ, hình như thành tích của cậu đã giỏi hơn trước rồi“. Sở Tiếu Tiếu vui mừng nói, xem ra cách cô dạy cho tiểu Hạ có hiệu quả rồi.
“Ừm, cũng tạm“. Tĩnh Hạ đáp lại một tiếng, lần này giọng nói không còn lạnh nhạt như trước, dường như đã có một ít cảm xúc trong đó.
“Thi học kì sắp đến, đây là đề cương, cậu nhớ phải học kĩ, vì đến lúc đó chúng ta mỗi người một nơi, mình không thể nhắc cậu được“.
“Cảm ơn” Cô gật đầu.
Việc thi cử trong trường này, ngoại trừ kiểm tra 15 phút thì còn lại đều phải đổi chỗ ngồi, thậm chí còn phải đổi lớp để tránh có bất kì hình thức gian lận nào xảy ra.
Tiếng chuông ra chơi vang lên.
“Tiểu Hạ, có muốn xuống căng tin mua đồ không?“. Sở Tiếu Tiếu đứng lên, nghiêng đầu nhìn Tĩnh Hạ.
“Không cần, cậu tự đi mua đi“. Nguyên chủ hôm nay không mang tiền, mà cô cũng lười xuống dưới.
“Ừm..... được rồi, vậy mình đi trước“. Nói xong Sở Tiếu Tiếu đi ra ngoài.
Tĩnh Hạ nằm nghiêng mặt xuống bàn, ánh mắt lại đụng độ với làn váy của một nữ sinh.
Không thể không nói đồng phục ở đây rất đẹp, áo sơ mi trắng, áo khoác đỏ, váy đỏ ngắn sọc kẻ carô làm nổi bật lên đôi chân thon dài của nhiều nữ sinh.
Cô ngước mắt nhìn, thấy Mộ Bạch Băng đang đứng bên bàn cô.
Mộ Bạch Băng lạnh lùng nói “Bạn đồng học này, có muốn xuống căng tin mua đồ không?“.
Tĩnh Hạ hơi giật khóe miệng, không phải cô vừa mới nói rồi sao?
“Không muốn“. Cô đáp thẳng thừng một câu.
Mộ Bạch Băng hơi nhíu mày, ánh mắt trầm xuống.
Ở đây ngoài nam sinh ra thì không có nữ sinh nào không dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô ta, chỉ riêng nữ sinh này......
“Này, Đại tỷ đích thân đến rủ cô đã là phúc của cô, đừng có mà không biết điều“. Một nữ sinh bất bình nói.
“Đúng vậy, cậu ta nghĩ mình là ai, nghĩ rằng chơi với đại tiểu thư Sở gia là hơn người chắc, không phải chỉ là loại nịnh nọt thôi sao?“.
Ánh mắt Mộ Bạch Băng hơi lóe, chơi thân với Sở Tiếu Tiếu?
“Thôi được rồi“. Mộ Bạch Băng lên tiếng “ Nếu bạn học này không muốn thì tôi cũng không ép“.
Nói xong cô ta đi ra ngoài.
“Đại tỷ, cậu đừng giận vì loại người này, cô ta không đáng để cậu giận“.
“Tôi không giận“.
“Đại tỷ, cậu quá rộng lượng rồi.......”
Tĩnh Hạ đang nằm xuống bàn, hơi suy nghĩ.
Nữ chính tiếp cận cô là vì mục đích gì?
Chỉ là vì cô không dùng ánh mắt sùng bái như bao người nhìn cô ta?
Hừm...... thôi không nghĩ nữa.