Suốt cả quá trình hầu như đều là Bạch Đào đỡ, còn Lục Thanh Ngọc chỉ cầm tay cho có lệ.
Đến một ngôi nhà khá cũ, phụ nhân quay sang cười với hai người “ Cảm ơn hai cháu, nếu như các cháu không đưa bác về thì bác không biết phải làm sao, nếu như cháu không chê thì hãy vào nhà bác uống nước đã“.
Lục Thanh Ngọc nhìn ngôi nhà, hơi nhíu mày, cô không muốn hàng hiệu của mình bị làm bẩn.
Bạch Đào cười gượng từ chối “ Không cần đâu bác, bọn cháu còn có việc muốn đi trước“.
Nói xong cô cầm tay bạn mình xoay người đi, đột nhiên không biết có ở đâu ra vài tên cao to chặn đường.
Một tên cầm đầu đánh giá cả hai như món hàng, nhìn sắc mặt hai người dần khiếp sợ mới mở miệng nói.
“Xem ra hôm nay chúng ta lời to rồi, bán hai người này đi sẽ không biết được bao nhiêu là tiền“.
Vẻ mặt của hắn ta hiện lên sự tham lam, làm gương mặt vốn đã xấu xí nay càng trở nên bỉ ổi.
Một tên khác ánh mắt dâm dục nhìn, vuốt vuốt cằm “ Đại ca, trước khi chúng ta bán đi, không bằng.......”
Chưa nói hết lời, cả đám cười rộ lên.
Bạch Đào cùng Lục Thanh Ngọc trắng như tro tàn, vô cùng khiếp sợ.
Cả hai quay người lại cầu cứu phụ nhân thì thấy vẻ mặt của bà ta nào có ôn hòa như ban đầu nữa, gương mặt bà ta bắt đầu trở nên vặn vẹo, phất phất tay với đám người kia.
“Mau đem hai con nhỏ này vào trong đi, để đến tối còn đem đi bán“.
Có một vài tên tiến đến đẩy hai cô gái vào trong, rồi lấy dây thừng buộc hai người lại.
Dù sao Bạch Đào cũng là nữ chính, sao có thể dễ dàng bị làm nhục?
Nhưng Lục Thanh Ngọc còn chưa xác định được.
Tĩnh Hạ một bên ngồi trên mái nhà đối diện nhìn cảnh này, một bên cầm túi đồ ăn nhai.
[..... ] Ký chủ thật là một người rất thích hóng chuyện.
Ta chỉ hóng chuyện của nhân vật chính thôi, chứ hơi đâu mà đi xem chuyện của người khác chứ.
Cô vừa ăn, vừa đáp ngược lại hệ thống.
Cô đoán thể nào cũng sẽ lại có một nam phụ xuất hiện like a boss xông vào đây cứu nữ chính.......
Rồi vừa lúc nam chính cũng đến, chuyện tình tay ba cẩu huyết lại xảy ra.
Chung quy mấy cái cảnh chỉ có ở trên phim thực đáng giá nha.
Ở trong nhà kho, hai cô gái bộ dáng bị trói khá chật vật.
“Liệu có ai biết để đến cứu chúng ta không?“. Lục Thanh Ngọc âm thanh run rẩy hỏi.
“Mong là vậy“. Bạch Đào cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng vẫn không có tác dụng.
“Đều tại cậu, nếu như cậu không lo chuyện bao đồng thì chúng ta sao có thể xảy ra chuyện“. Đến lúc này, Lục Thanh Ngọc lại quay sang trách cứ nữ chính.
Mà nữ chính tiểu bạch thỏ mang bộ dáng ủy khuất lên tiếng “ Tại vì..... mình thấy cô gái kia không giúp người, vậy nên......”
Tại vì cô gái kia không giúp phụ nhân đó nên cô mới phải xen vào.
Đúng vậy, là tại vì cô gái kia.
Nếu cô gái kia mà giúp, thì cô với Lục Thanh Ngọc sẽ không ra nông nỗi này.
Có bị bắt thì cũng là cô gái đó bị bắt, liên quan gì đến các cô đâu chứ.
Suy nghĩ này hiện ra, làm Bạch Đào không khỏi hơi giật mình.
Tại sao cô lại có mấy cái suy nghĩ như vậy.
Nhưng không hiểu sao, mấy cái ý nghĩ đó như rễ cây mọc tràn lan khắp tâm trí cô, không sao cắt đứt được.
Lúc này, Lục Thanh Ngọc mới sực nhớ, cô ta suy đoán “Có khi nào..... cô gái đó là đồng bọn với đám lưu manh kia, lừa chúng ta vào tròng không?“.
Bạch Đào nhìn cô ta, cũng không thể không thừa nhận rằng suy đoán của Lục Thanh Ngọc rất có lí.
Nếu như cô gái đó với mấy người đó là đồng bọn, vậy thì ngay từ đầu đây là một âm mưu sao?
Tĩnh - đồng bọn đám lưu manh - Hạ giờ này vẫn ngồi ăn.
Nhưng cô ngồi chờ một lúc chẳng thấy ma nào đến cả, cô quyết định đi về trước.
Còn về việc cứu người?
Liên quan gì đến cô đâu chứ.
Khi Tĩnh Hạ vừa rời khỏi, thì một vài kẻ mở cửa đi vào, bọn chúng nhìn hai cô gái, tên đại ca nói với đàn em “Bọn mày thấy xơi ai trước mới ngon nhất“.
Một tên lên tiếng “ Có lẽ nên xơi cô gái váy trắng nhu nhược như tiểu bạch thỏ kia trước, tư vị hẳn không tồi“.
Nói xong hắn liếm liếm môi, làm bộ dáng vốn cặn bã nay còn cặn bã hơn.
Một tên khác phát biểu “ Nên xơi cô gái váy tím kia trước, nhìn bộ dáng cô ta kiêu ngạo khó thuần, nếu được nếm thử người như vậy.....” vừa nói hắn vừa cười hắc hắc trông quá lưu manh.
Tên đại ca thấy đám đàn em không ai nhường ai, bèn đi đến trước hai người, từ trên cao nhìn xuống.
“ Bây giờ tao cho hai bọn mày tự lựa chọn xem ai là kẻ phải lên hầu hạ bọn tao trước“.
Bạch Đào cùng Lục Thanh Ngọc nghe thế, không khỏi nhìn nhau.
Lục Thanh Ngọc vốn định lên tiếng thì bị Bạch Đào cắt ngang.
“Các người làm nhục người khác thì vui lắm sao? Không thấy lương tâm hổ thẹn sao?“.
“Lương tâm hổ thẹn?“. Tên đại ca trông như nghe phải chuyện nào đó rất buồn cười “Bọn tao làm cái nghề này còn có gì gọi là lương tâm chứ, đừng kéo dài thời gian, mau mau tự chọn đi“.
Bạch Đào một bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng tiếp tục nói “ Các người làm như vậy sẽ bị trừng phạt thích đáng, bạn tôi vốn là thiên kim Lục gia, Lục gia mà biết mấy người đối xử với chúng tôi như vậy thì sẽ bắt hết mấy người“.
Lời nói của cô thật phi dương lẫm liệt, nhưng càng nói sắc mặt Lục Thanh Ngọc càng tái nhợt lại.
Bạch Đào nói vậy có khác gì đẩy cô ta vào chỗ chết đâu?
“Thiên kim Lục gia?“. Tên đại ca nhìn sang cô gái váy tim bên cạnh, nở nụ cười “ Nếu được một thiên kim nhà giàu hầu hạ, thì tư vị hẳn là sẽ rất sảng khoái, các anh em có thấy thế không?“.
Đám người còn lại sau khi biết Lục Thanh Ngọc là tiểu thư, thì lại càng muốn nếm thử cô, nên ai ai cũng nhất nhất đồng ý.
Tên đại ca kéo cô đi, vừa bị kéo cô ta còn nhìn về phía Bạch Đào cầu cứu, Bạch Đào cũng chỉ cho cô ta một ánh mắt bất lực.
Đến khi ở trong một căn phòng bên cạnh phát ra hét thất thanh của Lục Thanh Ngọc, Bạch Đào sợ hãi nắm chặt tay, ánh mắt trở nên quyết tâm.
Thanh Thanh, đành phải để cậu ủy khuất một lần.
Mình nhất định sẽ cứu được cậu ra.