Ở trong một căn nhà.
Tĩnh Hạ đăng nhập vào game, vừa lúc thấy có nhiều tin nhắn hiện lên.
(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Ố, tiểu sư muội onl rồi.
(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Có chuyện gì thế?
(Nhóm) [Thiên Sơn Vấn]: Muội không biết sao? Nghe nói Băng Thanh Ngọc Khiết cùng với Đào Vũ gì đó bị mất tích.
(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Sao biết?
(Nhóm) [Thiên Sơn Khải]: Băng Thanh Ngọc Khiết nghe nói là đại tiểu thư Lục gia, cùng Đào Vũ Lan Tâm là bạn thân của cô ta bị bắt cóc chiều nay, tin đồn vừa mới được tung ra thôi.
(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Ồ, vậy à.
(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Ừm, trên {Nhân Gian} đang ồn ào hết cả đây.
Mọi người giờ đây đều bình luận rất ầm ĩ, đều đến Hiên Viên đội để hỏi thăm tiểu bạch đào của họ.
Hiện tại Tiêu Minh đang rất lo lắng, tại sao Bạch Đào lại có thể bắt cóc được chứ.
Đột nhiên trong đầu hiện lên một hình ảnh.
Có lẽ nào.......
Hắn ta lập tức vào khu trò chuyện riêng tư, nhấn vào muốn chất vấn Tĩnh Hạ thì nhận ra.....
Hắn bị kéo đen.
Không nhắn tin được, hắn lấy máy gọi điện thoại.
“A lô“. Tiếng nói dễ nghe từ đầu dây bên kia truyền đến.
“Có phải cô làm không?“.
“Làm gì?“.
“Là cô đã sai người bắt cóc Bạch Đào?“. Giọng điệu của hắn rất chắc chắn, tự hồ như hắn được chứng kiến tận mắt vậy.
Tại vì sau khi hắn chia tay với cô thì liền ở bên Bạch Đào.
Có lẽ cô vì ghen tỵ nên mới làm ra
chuyện này thì sao?
Càng nghĩ càng có khả năng.
“Cô ta bị bắt cóc thì liên quan gì tới tôi?“. Giọng điệu của cô gái rất lười biếng, hoàn toàn không để tâm tới chuyện này.
“Ai biết có phải cô ghen tỵ với cô ấy nên mới làm ra chuyện này hay không?“.
“Từ Tĩnh Hạ, nếu như Bạch Đào mà có chuyện gì, người tôi tính sổ trước chắc chắn là cô“.
Nói xong Tiêu Minh dập máy, không hề nghe thêm lời nói nào từ Tĩnh Hạ.
Tĩnh Hạ ngồi trên ghế, khóe mắt không khỏi giật giật.
Nữ chính bị bắt cóc hoàn toàn là do tính cách lo chuyện bao đồng của cô ta nha, liên quan gì đến ta?
Tiêu Minh hắn muốn tìm ta tính sổ?
Được, đến đây.
Vừa lúc cô cũng muốn ngược nam chính một trận.
Nói xong cô quay lại nhìn màn hình, đột nhiên có một bảng thông báo khiêu chiến từ Hiên Viên đội.
Không phải nói sau khi tìm được nữ chính mới tính sổ sao?
Nam chính nói lời không giữ lời kìa.
Đánh!
(Nhóm) [Thiên Sơn Vạn Thủy]: Hiên Viên đội hình như muốn phục thù.
(Nhóm) [Thiên Sơn Vấn]: Chúng ta ít người mà bọn chúng nhiều người, không công bằng!
(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Lão đại tới rồi.
Quách Quỳ chỉ vừa mới tắm rửa xong, khi vào trò chơi thì đã nhìn thấy bảng khiêu chiến.
( Nhóm) [Quách Quỳ]: Hiên Viên đội khiêu chiến?
(Nhóm) [Thiên Sơn Khải]: Đúng vậy, có chấp nhận không?
(Nhóm) [Thiên Sơn Vạn Thủy]: Dĩ nhiên là phải đánh, nếu không thì thật mất uy danh của đội chúng ta.
Sau khi Tiêu Dao đội chấp nhận sự khiêu chiến, mọi người càng thêm trầm trồ.
[5thing]: Tiêu Dao đội V55555555555
[Ngồi Ăn Bỏng Ngô]: Lại thêm có một drama ân oán truyền kiếp xảy ra.
[Ông Đây Hảo Soái]: Cuộc chiến giữa hai đội chính thức nổ ra.
[OMG]: Nhưng mà Hiên Viện đội nhìn có vẻ nhiều người hơn đó.
[Nữ Thần Thanh Xuân]: Nhiều người hơn thì thế nào? Tiêu Dao đội vẫn uy vũ.
[Ngỡ Như Là Mơ]: Hiên Viên đội nhất định sẽ thắng.
[Mây Ngang Gió Trời]: Ta thấy chưa hẳn là vậy.
[Nữ Nhân Của Đại Thần]: Nhóm đại thần rồi sẽ thắng, Tiêu Dao đội cứ chờ bị thảm hại đi.
[5thing]: Ai thảm hơn ai còn chưa biết, bớt xàm ngôn đi nha.
[Mỹ Điệp Lộng Lẫy]: Số lượng Hiên Viên đội nhiều hơn, chắc chắn họ sẽ thắng.
[Xin Chào]: Lầu trên chưa từng nghe câu chất lượng hơn số lượng à? Hiên Viên đội dù nhiều người nhưng chắc gì đã đánh bại Tiêu Dao đội chứ.
[Người Ngoài Đi Ngang Qua]: Ta chỉ là người ngoài, ta chỉ muốn xem kịch, hai bên cứ tự nhiên.
Không thể không nói, số lượng fan của Tiêu Dao đội cũng nhiều không kém Hiên Viên đội.
Trên sàn thi đấu.
[Viễn Cẩn Thiên]: Hôm nay sẽ là ngày chết của các ngươi.
Quách Quỳ lần trước đã làm hắn bẽ mặt như vậy, lần này hắn phải trả thù.
[Phiêu Bạt Tứ Phương]: Bây giờ ta sẽ cho các ngươi biết sự lợi hại của Hiên Viên đội.
[Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Nói nhiều như vậy làm gì, còn không trực tiếp đánh đi.
[Nhất Độ Vỹ Hàn]: Những kẻ nói nhiều thường chết sớm.
Tĩnh Hạ đột nhiên nhảy ra thả xuống một câu như vậy, khiến nơi đây chợt im lặng trong chốc lát.
[Yên Nhiên Giai Lệ]: Ngươi mới chết sớm. Cả nhà ngươi mới chết sớm.
[Tứ Hải Thanh Bình]: Không cần nói nhiều với mấy loại người này, bây giờ phải cho bọn chúng biết sự lợi hại của Hiên Viên đội chúng ta.
[Cửu Trọng Tiêu]: Khoan đã, chiến đấu phải có điều kiện mới được.
[Thiên Sơn Vấn]: Điều kiện gì?
[Cửu Trọng Tiêu]: Nếu như bọn ta thắng thì Vạn Trượng hoa và Vạn Niên quả sẽ thuộc đề bọn ta.
[Thiên Sơn Vạn Thủy]: Thì ra đến vì cái này à?
[Thiên Sơn Khải]: Nếu như bọn ta thắng?
[Cửu Trọng Tiêu]: Thì sau này ta sẽ bảo thành viên nhóm ta không tìm các ngươi gây sự nữa.
Tĩnh Hạ một bên gác chân lên chiếc ghế khác, một bên tự vào lưng ghế. Nhìn tổng thể thì không thấy có chút hình tượng nào.
Cô bình thản xem tin nhắn mà Tiêu Minh gửi tới.
Nam chính đại nhân, ngươi khôn như vậy thì bao giờ mới chết?
Hắn bảo thành viên nhóm hắn không tìm Tiêu Dao đội gây sự nữa, nhưng đến lúc đó bọn họ có nghe hay không thì lại là một chuyện khác.
Một cuộc chiến nếu thắng thì sẽ giành lại hai cái bảo vật về, nếu thua thì sẽ không tổn hại về lợi ích.
Tĩnh Hạ hơi nhếch môi.
Nghĩ gì mà bổn tiểu thư đây lại để hắn được như ý?
[Nhất Độ Vỹ Hàn]: Nếu các ngươi thua, thì phải làm một việc chúng ta yêu cầu.
[Viễn Cẩn Thiên]: Nhất Độ Vỹ Hàn, ngươi đừng quá đáng, đại thần tự mình ra điều kiện như vậy đã là nể mặt các ngươi rồi, còn muốn gì nữa?
[Nhất Độ Vỹ Hàn]: Đọc lại tin nhắn.
[Viễn Cẩn Thiên]:.....
[Cửu Trọng Tiêu]: Không được.
[Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Đường đường là một đại thần mà dám chơi không dám chịu, còn đáng mặt đấng nam nhi nữa không?
[Thiên Sơn Vấn]: Nếu thắng các ngươi có thể mang bảo vật về, còn nếu thua thì các ngươi chỉ cần làm một việc thôi, vậy mà cũng không chịu?
[Thiên Sơn Vấn]: Vậy thì nghỉ chơi đi, Tiêu Dao đội chúng ta không muốn chơi với những kẻ thất hứa.
Tiêu Minh cảm thấy dây thần kinh đang co giật.
Hắn đã hứa cái gì đâu chứ, sao lại bị bêu danh thành kẻ lật lọng rồi?
Nhưng nếu không đồng ý, thì ngày mai tin đồn Đại thần dám chơi không dám chịu bị truyền ra, như vậy sẽ tổn hại uy danh của hắn.
[Cửu Trọng Tiêu]: Được.
[Thiên Sơn Khải]: Vậy mới đáng mặt nam nhi chứ, đúng không lão đại?
Quác Quỳ từ nãy tới giờ chỉ ngồi một bên xem, giờ mới trả lời.
[Quách Quỳ]: Ừ.
Một từ ngắn gọn, nhưng lại đầy đủ nghĩa.
Chắc vậy!
[Tứ Hải Thanh Bình]: Vậy thì bắt đầu đi, chúng ta sẽ cho các ngươi được mở rộng tầm mắt.