“Vù vù vù......”
Tiêu Dao đội được dịch chuyển đến một nơi đầy bão tuyết.
(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Cái gì đây nha, sao xung quanh im ắng quá vậy?
(Nhóm) [Thiên Sơn Vấn]: Chưa di chuyển sao biết có yên tĩnh hay không?
(Nhóm) [Quách Quỳ]: Thử nhìn phía xa kia đi.
(Nhóm) [Thiên Sơn Vạn Thủy]: Wow, không phải chứ?
Ở phía xa xa, có một vài đội chơi đang chiến đấu.....
Ukm.....với sói tuyết.
(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Cẩn thận.
Tin nhắn vừa mới gửi đi, một nhóm con sói màu đen trắng xuất hiện.
(Nhóm) [Thiên Sơn Khải]: Nhiều như vậy?
(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Hẳn bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Mỗi người tung ra một chiêu thức, ngăn chặn con sói đến gần.
(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Cứ như vậy, chúng ta sẽ chết vì mệt a.
(Nhóm) [Quách Quỳ]: Chạy.
(Nhóm) [Thiên Sơn Vấn]: Lão đại quả nhiên là lão đại.
Cả nhóm không hẹn mà cùng di chuyển nhân vật ra chỗ khác.
Nhưng vấn đề ở đây là đằng trước có một hai đội đang chiến đấu, đằng sau có sói đuổi theo, trái phải đều không di chuyển được.
Tĩnh Hạ nhấn nhấn bàn phím, di con chuột.
“Bùm“.
Một tiếng nổ phát ra, làm một phần phong cảnh trắng tuyết có một ít khói bụi mịt mờ.
Trên màn hình hiện lên một dòng chữ “Pentakill“.
Hơn một nửa con sói biến mất, mọi người nhất thời kinh ngạc.
(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Tiểu sư muội, cô sử dụng chiêu thức gì vậy.
(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Một ít tuyệt chiêu thôi.
[Chúc mừng Tiêu Dao đội hoàn thành nhiệm vụ “Tiêu diệt năm con sói cùng một lúc” ].
Cả nhóm:...
Bây giờ mới phát nhiệm vụ sao?
Ngay lập tức, cả nhóm lại được dịch chuyển đến một nơi khác.
Họ đứng trước hang động làm bằng băng, trên màn hình xuất hiện nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ thứ hai: Trong vòng 30 phút, tìm ra Thiên Sơn Tuyết Liên ]
(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: 30 phút? Đùa nhau à?
(Nhóm) [Thiên Sơn Khải]: Nhiệm vụ sờ sờ trước mắt kia.
(Nhóm) [Thiên Sơn Vạn Thủy]: Nhanh lên đi, thời gian đang trôi đấy.
Ở góc bên phải màn hình, xuất hiện một cái đồng hồ hình vuông nhỏ đang đếm ngược thời gian 29p:25s.
Ngay lập tức, cả nhóm tiếm vào trong động.
Màn hình tối sầm một chút, lập tức hiện ra phong cảnh xinh đẹp.
Hang động này như được làm bằng pha lê, xung quanh có nhiều ngã rẽ khác nhau, khiến người ta không biết đường nào mà lần.
(Nhóm) [Quách Quỳ]: Chia ra tìm đi.
Mỗi người chia nhau vào một hướng, chỉ có Tĩnh Hạ là đứng im bất động.
(Nhóm) [Quách Quỳ]: Không đi?
(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Không cần thiết.
(Nhóm) [Quách Quỳ]:....
Tĩnh Hạ di chuyển nhân vật đi về phía đằng trước.
Hầu hết mọi người chỉ để ý đến các hang động xung quanh mà bỏ qua con đường phía trước.
Quách Quỳ không đi tìm, ngược lại còn đi theo cô.
(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Đi theo tôi làm gì?
Dù cho nhiệm vụ của cô cần làm phải có được tình cảm của Quách Quỳ.
Nhưng với ấn tượng “đẹp đẽ” ban đầu hắn đem đến, cô thấy mình chưa thể cho hắn sắc mặt tốt.
Ta là một thiếu nữ có khí chất!
(Nhóm) [Quách Quỳ]: Cần thiết.
(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]:...
(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Mấy người định trò chuyện đến bao giờ thế? Không tìm sao?
(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Chuẩn bị.
(Nhóm) [Quách Quỳ]: Chuẩn bị.
(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]:....
Được rồi, ta im lặng là được.
Cả Quách Quỳ và Tĩnh Hạ tiến lên đằng trước được một lúc, nhưng xung quanh ngoài băng ra thì vẫn là băng.
Cuối cùng, họ đứng trước một cái hồ nước.
Mà ở xung quanh hồ lại có các loài hoa dị thảo khác nhau.
(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Ở đây à?
(Nhóm) [Quách Quỳ]: Có lẽ.
Cô nhìn một chút, thấy mấy loài hoa này không giống Thiên Sơn Tuyết Liên mà.
Nhầm rồi sao?
(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Có hình cụ thể không?
(Nhóm) [ Quách Quỳ ]: Không có.
(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Vậy ấn bừa đi, kiểu gì chẳng trúng.
(Nhóm) [Quách Quỳ]:...
Cô nói thật dễ dàng.
Hắn nhìn đồng hồ bấm giây bên phải màn hình, hiện tại còn 24:44s.
Quách Quỳ không còn cách nào khác, đành phải “nhấn bừa“.
Nhưng hắn nhấn kiểu gì cũng không thấy thông báo.
(Nhóm) [Quách Quỳ]: Không được.
(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Ta biết mà, nó ở dưới nước ấy.
Quách Quỳ hơi đen mặt.
Cô biết chỗ mà còn bảo hắn ấn đại.
Rảnh rỗi sao?
(Nhóm) [Quách Quỳ]: Sao cô biết?
(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Ta đoán bừa.
(Nhóm) [Quách Quỳ]:....
(Nhóm) [Thiên Sơn Vạn Thủy]: Ta nói hai cái con người này, không đi tìm đi còn ở đấy tám chuyện sao?
(Nhóm) [ Nhất Độ Vỹ Hàn]: Đang tìm.
(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Hic hic, ta bị lạc đường rồi, ai đó chỉ đường cho ta đi.
(Nhóm) [Thiên Sơn Vạn Thủy]: Thế đã tìm được gì chưa?
(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Chưa a, không thấy mánh nào hết.
(Nhóm) [Thiên Sơn Vạn Thủy]: Vậy ngươi cứ ở đó đến chết đi là được.
(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: *ủy khuất - ing*
Không tìm được là lỗi của hắn sao?
Mọi người cũng chưa tìm được mà.
Tĩnh Hạ không để ý đến hắn, nhấn nhấn một chút vào sông.
Đột nhiên trên màn hình hiện lên thông báo: Người chơi muốn xuống nước, cần phải có đồ lặn ( ghi chú: mua đồ trong shop)
Tĩnh Hạ: “.....”
Ta đang làm nhiệm vụ, không phải đi bơi, ok?
Trò chơi kì lạ.
Tuy vậy nhưng cô vẫn nhanh chóng nhấn vào “Shop” phía dưới.
Quả nhiên là có rất nhiều đồ, cô nhấn đến mục trang phục.
Kéo xuống tìm đồ lặn.
Phát hiện cả đồ này bán theo bộ, mà tổng cộng mất 134,000 đồng tiền vàng.
Cô nhìn tiền của mình ở phía trên.
195,000 đồng tiền vàng.
Nếu mua cô sẽ bị nghèo đi.
Thực đắn đo suy nghĩ!
(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Quách Quỳ, anh vào Shop mua đồ bơi đi.
(Nhóm) [Quách Quỳ]:....
Cô đùa hắn sao?
(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Nhanh để còn xuống dưới, sắp hết thời gian rồi.
Quách Quỳ ấn vào hồ nước, phát hiện hắn cũng được phát thông báo y hệt Tĩnh Hạ.
Hắn vào shop, không chần chừ mua ngay cả bộ.
Thay đồ cho nhân vật, rồi lại nhấn vào hồ băng lần nữa.
Ngay lập tức, màn hình tối đen.
Trong hồ thực tối, hắn di di nhân vật một lát, xuống chỗ sâu hơn để tìm.
Ở dưới đáy hồ, có một bông hoa nở rộ sáng rực.
Cả thân nó đều màu trắng, tuy hình dáng giống như hoa sen, nhưng lại nhìn tinh khiết hơn nhiều.
Đây chắc chắn là Thiên Sơn Tuyết Liên.
[Ting! Chúc mừng Tiêu Dao đội đã hoàn thành nhiệm vụ]
Khi đưa nhân vật lên bờ, màn hình lại xuất hiện thông báo như vậy.
[Phần thưởng: Một bông hoa Thiên Sơn Tuyết Liên, y sa đao thương bất nhập cho mỗi thành viên]
(Nhóm) [Thiên Sơn Vấn]: Hoàn thành rồi hả? Say oh yeah!
(Nhóm) [Thiên Sơn Khải]: Thật không ngờ nó lại ở phía dưới.
(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Đúng vậy nha, phó bản này thật kì lạ.
(Nhóm) [Thiên Sơn Vạn Thủy]: Tìm được đường ra rồi hả?
(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Hừ, bổn thiếu gia ta không vô dụng đến thế.
Cùng lúc đó, có mấy nhóm tiến đến.
[Thịnh Thế Vân Trì]: Cái gì vậy? Đồ bị bọn họ lấy rồi à?
[Thịnh Thế Phồn Hoa]: Chúng ta tới chậm rồi!
[Thánh Liên Uyên Vũ]: Chỉ mỗi các ngươi tới chậm thôi à, đội chúng ta cũng vậy.
[Thiên Sơn Vấn]: Các ngươi sao lại tới muộn như vậy?
[Thánh Liên Mẫu Mực]: Ai lại biết phó bản này khó tính như vậy chứ? Chúng ta phải giết đúng năm con sói mới cho đi, ít hoặc nhiều hơn cũng không được.
Tiêu Dao đội:.....
Đúng là khó tính thật.
Tĩnh Hạ hơi mỏi lưng ngả ra lưng ghế.
Hệ thống: [ Ký chủ, cô chơi bọn họ như vậy ổn chứ? ]
Thực chất luật chơi ở nhiệm vụ một không khó như vậy.
Chỉ cần giết từ năm con sói trở lên cùng một lúc là được rồi.
Dùng bom hay pháo nổ đều được hết.
Nhưng mà đều là do hệ thống ra tay sửa đổi luật một chút.
Nó mà đã ra tay thì công ty game đó cũng không tìm ra được.
Nhưng vấn đề ở đây là ký chủ đang chơi ăn gian đó!
Tĩnh Hạ giọng điều đầy lười biếng trả lời: “Ta lại cảm thấy bình thường, để bọn họ tới chậm một chút thôi, đâu chết được“.
Hơn nữa Thiên Sơn Tuyết Liên đúng là do cô tự tìm, đâu có tính là ăn gian đâu.
Hệ thống: [.... ] Quá mệt mỏi, ta muốn off để điều dưỡng tâm tình.