“Đừng nói với tôi đây là lần đầu anh bị thương?“.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, giọng nói không mặn không nhạt của cô gái vang lên.
Quách Quỳ lắc đầu.
Đợi mãi không thấy chàng trai trả lời, Tĩnh Hạ ngẩng đầu lên.
Thấy chàng trai nhìn mình không chớp mắt, cô hỏi lại “Sao không trả lời?“.
Hắn lắc đầu.
“.....”
Hắn lắc đầu cái gì?
Không thể nói một tiếng sao?
“Thế anh không biết bôi thuốc?“.
Chàng trai tiếp tục lắc đầu.
Tĩnh Hạ: “.....”
Cái tên này có chướng ngại giao tiếp sao?
Thế lúc hắn bị thương là ai giúp hắn bôi thuốc?
Ma sao?
“Anh sống một mình?“. Dù đã biết trước, nhưng cô vẫn hỏi cho có lệ.
Lần này Quách Quỳ gật đầu.
Tĩnh Hạ có cảm giác mình nói chuyện với hắn không khác gì đang tự kỉ, thế là không muốn nói nữa.
Mệt giọng!
Khi băng bó xong, Tĩnh Hạ cất lại thuốc vào trong túi áo, rồi lại quay sang nhìn Quách Quỳ “Nếu như không nấu nướng được nữa, vậy để tôi gọi đồ ăn nhanh tới đi“.
“Không cần“. Giọng nói trầm khàn từ miệng đối phương phát ra “Tôi nấu“.
“Ngồi im“. Tĩnh Hạ liếc mắt.
Đợi hắn làm thì đến bao giờ?
Hắn đói bụng, ta cũng đang đói bụng nha.
Phiền!
Quách Quỳ nghe tiếng, liền ngồi im thật.
Không thể không nói, bộ dạng bây giờ của hắn cũng thật ngoan.
Khiến người ta muốn véo má một cái.
“Để tôi xuống nấu“.
Nói xong, cô đứng dậy đi thẳng xuống phòng bếp.
Nhìn một đống lộn xộn được dựng ở đó, nồi niêu xoong chảo hỗn loạn.
Tĩnh Hạ: “.....”
Ta hối lỗi.
Ta thu lại lời vừa rồi được không?
Hắn ta ăn ở luộm thuộm thế này, ta lại phải đi dọn sao?
No! Ta đến làm bảo tiêu, không phải osin.
“Để tôi dọn“. Quách Quỳ không biết từ lúc nào đứng sau lưng cô, tiến đến thu dọn lại.
Tĩnh Hạ đứng một bên nhìn, sau khi hắn dọn xong, cô mới đi tới trước đống nguyên liệu được đặt sẵn.
“Anh ra ngoài trước“.
Cô cầm con dao, bộ dáng thuần thục chuẩn bị ra tay.
Quách Quỳ hơi do dự, nhưng nghe cô nói vậy, hắn cũng ngoan ngoãn đi ra ngoài.
[ Ký chủ, mục tiêu cũng thật nghe lời ]
Thì sao? Chuyện của ngươi à?
[ Cô không yêu thích những chàng trai ngoan ngoãn, nghe lời sao? ]
Thích, nhưng không yêu.
Đúng vậy, cô sẽ không yêu một ai.
[ Ký chủ, cô như vậy là cặn bã đó ]
Đi công lược người ta, làm hắn yêu mình nhưng cô lại không có tình cảm với hắn.
Không phải cặn bã thì là gì?
Tĩnh Hạ cắm con dao “Phập” một tiếng vào thớt.
Ngươi bắt ta đi công lược hắn trong khi ta không muốn, giờ lại dám nói đến việc ta có cặn bã hay không à?
Ngươi ngứa da sao?
Nhìn Tĩnh Hạ có xu hướng tức giận, hệ thống lập tức im miệng không nói.
Không phải ta sợ ký chủ đâu.
Là một hệ thống có tài, phải biết tiến biết lùi.
Đúng vậy, chính là như thế.
# Ta đang chờ có một ngày ký chủ bị vả mặt không trượt phát nào #
Quách Quỳ chờ ở ngoài một lúc lâu, trong bếp mới có mùi thơm bay ra.
Hắn đi vào, thấy trên bàn có một vài món thức ăn...... kì lạ.
Mấy món này hắn chưa thấy bao giờ, nhưng nhìn chung cũng thực đẹp mắt.
Trên bàn cũng đã đặt hai cái bát và hai đôi đũa, dường như chỉ đợi hắn kéo ghế ngồi xuống ăn.
Quách Quỳ cầm đũa gắp lên nhìn một chút, sau đó bỏ vào miệng.
Hương vị quả nhiên không tồi.
Hắn ăn được mấy miếng rồi mới bắt đầu suy nghĩ.
Mấy món trên đĩa này là ăn theo từng miếng một, không phải xẻ ra mà cứ thế gắp lên thôi.
Không biết tên của chúng là gì.....?
“Giun độc, ếch độc, bọ cạp độc“.
Tĩnh Hạ nhìn hắn suy tư, bất thình lình nói ra một câu.
Chợt có tiếng “Lạch cạch” một cái, đôi đũa rơi xuống đất, cái bát trên bàn cũng suýt rơi theo.
Cái..... gì?
Quách Quỳ mím môi nhìn cô, đang muốn chờ một câu trả lời.
“Như tôi vừa nói“. Tĩnh Hạ nói ít lời nhiều, hoàn toàn không có ý tứ muốn giải thích.
[ Ký chủ, cô đừng dọa hắn ] Hệ thống ngay lập tức muốn bịt miệng cô lại.
Cô mà làm như thế thì độ hảo cảm biến mất thì phải làm sao bây giờ?
Cô rảnh đi kiếm lại sao?
Ta thích thì ta làm.
Có ý kiến thì giữ lại, bà đây không nghe.
Tĩnh Hạ một bên ở trong lòng gạt hệ thống sang bên, một bên thì bình tĩnh gắp thức ăn.
Quách Quỳ nhìn cô gái vẫn bình thản ăn, lúc bấy giờ đôi mắt hắn mới nhìn đằng sau cô.
Đằng sau, một con dao cắm thẳng đứng ở trên thớt, nguyên liệu thì..... thiếu một ít.
Chắc chắn hắn cũng không tin lời cô nói, chẳng qua chỉ là hơi bất ngờ. Bất quá hắn ăn cũng no rồi, cúi người xuống nhặt lại đôi đũa đặt lên bàn, rồi đứng dậy đi ra ngoài nhà.
Tĩnh Hạ ngồi im nhìn bóng lưng chàng trai.
Này, bát đũa là ai rửa?
Ta mất công nấu, hắn ăn xong bỏ đấy.
Quá phận!
[ Ký chủ, cô mà nấu cái gì? Cô nấu cái gì? ]
Cô hoàn toàn không chạm đến bếp núc có được hay không?
Một lúc lâu trong bếp chẳng qua chỉ là làm màu thôi, cô chỉ.....
Tĩnh Hạ lập tức ngắt lời nó.
Im ngay.
Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm.
Tĩnh Hạ hơi bực mình mà dọn bát, đột nhiên tầm mắt cô đụng tới thân ảnh bên ngoài.
Dường như hắn đang do dự không biết nên vào hay không.
“Cái này..... để tôi rửa“. Sau một lát, chàng trai mới lên tiếng.
Cô cũng không khách khí, bỏ bát xuống, để Quách Quỳ đi vào dọn hết đồ rồi cho vào chậu.
Tĩnh Hạ nhìn Quách Quỳ động tác lưu loát mà rửa bát.
Hắn không biết nấu ăn nhưng lại biết rửa bát.
Hay lắm.
Không nhìn thêm nữa, cô đi ra ngoài.
Ngồi xuống sofa, mở laptop lên và bắt đầu đăng nhập vào game.
Hệ thống: [... ] Có một điều ta thật muốn nói.
Có cảm giác có gì đó thật quỷ dị.
Bảo ký chủ tới đây làm bảo tiêu, thế nhưng cô trực tiếp như tới đây làm khách, để chủ nhà ở trong bếp dọn dẹp.
Đùa bổn hệ thống à?
Tĩnh Hạ ngược lại không thèm để ý đến nó, cô đang chăm chú vào màn hình rồi.
(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Tối nay 7h, Cửu Trọng Tiêu tổ chức tiệc, có ai muốn đi không?
(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Không muốn đi.
(Nhóm) [Thiên Sơn Khải]: Không đi.
(Nhóm) [Thiên Sơm Vấn]: Ta bận rồi.
(Nhóm) [Thiên Sơn Vạn Thủy]: Dù không bận thì ta cũng không muốn đi.
(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]:....
Ta đang hào hứng bừng bừng, vậy mà các ngươi nỡ dập nát nó như vậy sao?
(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Vậy để ta hỏi lão đại.
Quách Quỳ rửa bát rất nhanh, đi tới ngoài nhà, điều đầu tiên thấy là cô gái cắm cúi vào laptop.
Chiếc laptop màu đen của hắn thì vẫn đặt trên bàn, Quách Quỳ đi tới, ngồi xuống, cầm máy tính lên rồi đăng nhập vào trò chơi.
Hai con người, hai chiếc máy tính khác nhau, cùng làm một hoạt động, không ai nói chuyện với ai nhưng bầu không khí lại hài hòa đến mức quỷ dị.
[... ] Có quỷ rồi.
Sao đột nhiên lại thấy hai người này lại hợp nhau thế chứ?
Nó cần phải offline để bình ổn lại tâm tình.
Ký chủ quá đáng sợ, dung hợp với cuộc đời người khác quá nhanh.
Tĩnh Hạ:“...” WTF? Đột nhiên lại bị nói đáng sợ?
Ta đã làm gì ngươi chưa?