[Mau Xuyên] Boss Phản Diện Nghịch Tập, Ai Dám Tranh Phong

Chương 78: Chương 78: [TG3]: Võng du kỳ ngộ (24)




(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Lão đại, tối nay anh đi dự tiệc chứ?

(Nhóm) [Quách Quỳ]: Để xem.

(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Yes, ít nhất là còn có lão đại đi, còn mấy người còn lại thì..... hazzz

(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Hắn đã đồng ý đâu.

(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Tiểu sư muội, cô như vậy là không được. Chúng ta cùng chung một nhóm với nhau, sao có thể không tụ tập một lần chứ.

(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Không liên quan.

(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Tối mọi người không đi thì tôi đi, đến lúc đó có lẽ sẽ có nhiều trò hay lắm nha, không xem thì phí.

(Nhóm) [Thiên Sơm Vạn Thủy]: Mọi người có nghe tin đồn gì chưa?

(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]:?

(Nhóm) [Quách Quỳ]:?

(Nhóm) [Thiên Sơn Vạn Thủy]: Tại cái phó bản “Những người hùng thầm lặng” kia, còn nhớ Tinh Linh hắc ám Aria không? Ta nghe đồn là vì NPC ấy có ý thức của riêng mình cho nên đã bị tiêu hủy rồi.

(Nhóm) [Thiên Sơn Vấn]: Ngươi nghe ai nói?

(Nhóm) [Thiên Sơn Vạn Thủy]: Ta có tham gia một cái nhóm chuyên buôn chuyện, mọi người đang đồn thổi ầm lên kia kìa.

(Nhóm) [Thiên Sơn Khải]: Bằng chứng đâu?

(Nhóm) [Thiên Sơn Vạn Thủy]: Cần gì bằng chứng, bây giờ cái phó bản đó bị gỡ rồi, hình như công ty game đang chuẩn bị làm cái phó bản mới. Nếu không có vấn đề gì gỡ ra làm gì?

(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Nói có lí.

(Nhóm) [Thiên Sơn Vạn Thủy]: Thôi tôi off trước, chuẩn bị đồ đẹp để buổi tối còn đi tiệc tùng.

(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Vừa rồi ai còn nói dù có thời gian thì vẫn sẽ không đi?

(Nhóm) [Thiên Sơn Vạn Thủy]: Chính vì thế mới nói Kha Tĩnh ngươi quá tin người, như vậy là thói xấu, cần phải sửa.

(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]:...

Không phải bổn thiếu gia ta quá tin người, mà con mẹ nó các ngươi đã nói thế ta có thể không tin sao?

Thực tức giận.

Quách Quỳ ngồi một bên xem tin nhắn, chợt hắn ngẩng đầu, ánh mắt chuyển về cô gái bên cạnh.

Hắn khẽ nhìn vào laptop của cô, nội dung bên trong toàn là....

Những phi vụ giết người thế kỉ.

Những tên sát nhân đáng sợ nhất thế giới.

Các kiểu chết rùng rợn.

Quách Quỳ: “...”

Các cô gái bây giờ đều đáng sợ vậy sao?

Cô gái bất chợt quay đầu sang, đối thượng với ánh mắt của chàng trai.

Quách Quỳ hơi mất tự nhiên chuyển tầm nhìn.

Bất chợt có tiếng hỏi truyền đến.

“Anh cũng chơi game này?“.

Hắn trước tiên nhìn vào màn hình, rồi quay sang nhìn Tĩnh Hạ, đang muốn gật đầu, nhưng như nhớ đến cái gì, Quách Quỳ lên tiếng đáp.

“Ừ“.

“Tôi cũng vậy“.

“Ừ“.

“...”

Đệt, cần kiệm lời vậy không?

Kể cả cô bình thường lười nói nhưng vẫn nói đầy đủ câu nha.

“Nick của cô... là gì?“. Sau một lúc, Quách Quỳ lên tiếng hỏi.

“Đoán xem?“.

Cô hỏi vặn lại.

Quách Quỳ quay đầu, gõ chữ “Đoán xem” vào mục tìm kiếm.

Kết quả hiển thị lại không có người nào.

Quách Quỳ: “...”

“Vậy, tối nay cô đến không?“. Hắn đơ người mất mấy giây, bất tri bất giác hỏi.

“Tùy hứng“. Tĩnh Hạ hơi ngả ngươi ra đằng sau, biểu tình chán chường.

Cô hơi ngất ngư nhìn ra bên ngoài.

Ai mà biết đi làm bảo tiêu chán vậy chứ.

Còn không bằng đi làm nghề cũ đâu.

Nhớ tới đó, cô không khỏi nở nụ cười kì lạ.

Quách Quỳ nhìn một nửa người của cô gái được ánh sáng xuyên qua tấm kính bao phủ, hơn nữa cô lại quay mặt ra ngoài nên không thấy được biểu tình của cô.

Nhưng chẳng hiểu sao, như có một cơn gió tuyết thổi đến, làm cả người Quách Quỳ chợt lạnh.

Là ảo giác sao?

Không gian dường như ngưng đọng lại, không biết qua bao lâu, Tĩnh Hạ mới quay đầu nhìn chàng trai.

“Định ra giờ làm thế này đi, tôi sẽ làm bảo tiêu cho anh từ 8h sáng đến 4h chiều, thời hạn là 3 tháng. Thời gian còn lại nếu anh xảy ra nguy hiểm gì thì cũng chẳng còn liên quan đến tôi nữa, thế nào?“.

Tĩnh Hạ nói liền một mạch, rồi cầm cốc nước ở trên bàn lên uống.

Giống như nói nhiều như vậy là tiêu hao hết năng lượng của cô vậy.

Cũng đúng, cô vốn có năng lượng đâu.

Quách Quỳ: “...”

Hệ thống: [... ]

Ký chủ, cô có thể điên hơn được nữa không?

Người ta là nam nhân yếu đuối cần được bảo hộ, còn cô lại nói một cách nhẹ tênh như không liên quan đến mình như vậy.

Chỉ sợ khi Quách Quỳ gặp nguy hiểm thật thì cô sẽ khoanh tay đứng nhìn phải không?

Tĩnh Hạ: Trông ta giống một kẻ vô trách nhiệm vậy sao?

Trong thời gian quy định thì ta sẽ làm tròn chức trách nha.

Đặt điều như vậy là vô cùng bất lịch sự, phải sửa!

[... ] Cô mà còn biết lịch sự là cái gì sao?

“Thật ra.... cô không cần làm như vậy“.

Quách Quỳ sau một lúc suy nghĩ kĩ thì lên tiếng.

Tĩnh Hạ sâu kín nhìn hắn.

Ngươi nói đúng ý ta rồi, ta cũng không muốn làm như vậy.

Nhưng đâm lao là phải theo lao, ta cũng phải cố làm cho xong.

[... ] Cuối cùng ký chủ cũng nhận thức được trách nhiệm của mình rồi sao?

Quả nhiên là công sức bao lâu nay của nó không uổng tí nào.

Danh hiệu Hệ thống chăm chỉ nhất nhất định sẽ thuộc về nó.

Ha ha.

Ngươi mơ à?

Nghĩ bà đây làm không công chắc?

Lúc đi về mà không tăng điểm thưởng cộng với tặng quà cho bà thì ngươi tự xác định kết cục đi.

Tĩnh Hạ không chút lưu tình đánh gãy ảo tưởng của hệ thống.

[... ] Quả nhiên gian sơn dễ đổi bản tính khó dời.

Không nói chuyện với cô nữa, hừ!

Quách Quỳ hơi mím môi, đang chờ câu trả lời của cô gái.

Kết quả, cô không thèm để ý đến hắn, cúi đầu tiếp tục xem máy tính.

“...” Cô có thể tùy hứng hơn không?

Sau khi không còn gì để nói, gian nhà chìm vào im lặng.

Ngoài tiếng gõ bàn phím ra thì có một số âm thanh từ máy tính phát ra.

Đến 12h trưa.

Tĩnh Hạ gập laptop, để xuống sofa, đứng lên đi ra ngoài.

Đừng hỏi cô ra ngoài làm gì, tất nhiên là đi ăn trưa.

Dù sao cô cũng không mặt dày tới mức đi ăn trực nhà người khác đâu nha.

Làm người thì phải có lòng tự trọng!

[ Cô là người sao? ] Hệ thống nhảy ra, bất ngờ phun ra một câu như thế.

Tĩnh Hạ dừng bước chân.

Ngươi chửi ta?

Ta không là người thì là gì? Là Thiên Thần sao?

Ừ..... Vậy cũng không tệ!

[... ] Sao cô không nhận mình là ma quỷ đi?

Lúc rảnh nó cũng đi tra xét thử thông tin của cô.

Cái khác không phát hiện được thì cũng thôi, đằng này tuổi tác cũng không xác định được.

Vậy mà là người sao?

Tĩnh Hạ khinh bỉ nó.

Ta là người hay không mắc mớ tới ngươi hả?

Ta nói ta là Thần thì ngươi sẽ quỳ lạy ta sao?

Vậy thì quỳ đi, ta không ngại.

[... ] Ký chủ bớt tự biên tự diễn, ta đâu có chân để lạy.

Mà dù ta có chân thì cũng đừng hòng mà lạy cô.

Quách Quỳ nhìn bóng lưng cô gái rời đi.

Vừa nãy hình như hắn nhận thấy một cỗ lạnh lẽo nào đó vây xung quanh cô.

Chỉ là cảm nhận mà thôi.

Nhưng khi nhìn kĩ lại thì vẫn thấy bình thường.

Là hắn lầm rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.