Tất cả mọi người sau khi quay đầu nhìn sang, thì ai nấy đều sửng sốt.
Đó không phải là.....
Tiêu Minh cùng Bạch Đào nhìn đến, lúc này cơ thể Bạch Đào đã có thể hoạt động bình thường, còn chưa kịp mở miệng, ánh mắt lập tức trở nên khiếp sợ.
Lục Thanh Ngọc?
Tại sao cậu ấy lại ở đây?
Đối diện với tầm mắt căm hận của Lục Thanh Ngọc, cơ thể Bạch Đào không thể ức chế được run rẩy.
Không, sao có thể.....
Lục Thanh Ngọc được đỡ đến gần, tuy còn mang bệnh nhưng cô vẫn ăn mặc đẹp đẽ, phấn son đầy mặt, tuy nhiên nét tiều tụy cũng không giảm được bao nhiêu.
Cô càng đến gần càng làm trái tim của Bạch Đào đập nhanh hơn.
Tuy nhiên Bạch Đào vẫn cố tỏ ra vui mừng bước đến gần.
“Thanh Thanh, cậu tỉnh lại lúc nào vậy, mình mà biết thì.....”
“Bốp“.
Cô ta chưa kịp nói hết, đã có một cái tát như trời giáng vào mặt.
Bạch Đào loạng choạng ngã xuống, da thịt trắng nõn in hằn cả một dấu tay.
Mọi người đều sững sờ.
“Thanh, Thanh Thanh.....” Bạch Đào ôm mặt, không thể tin nổi nhìn Lục Thanh Ngọc.
Tiêu Minh lúc này mới phản ứng lại, đẩy từng người ra chạy tới.
“Tiểu Đào, em không sao chứ?“.
Hắn đỡ cô bạn gái đứng lên, gỡ tay cô ra nhìn vết thương trên mặt, Bạch Đào dựa sát vào người, ánh mắt long lanh nhìn hắn.
“Em không sao, nhưng Thanh Thanh....”
Giọng nói yếu ớt truyền vào tai hắn khiến bản tính đàn ông trỗi dậy, Tiêu Minh quay đầu chất vấn.
“Lục Thanh Ngọc, cô điên rồi sao? Tiểu Đào có lòng tốt quan tâm cô, cô còn đánh cô ấy?“.
Lục Thanh Ngọc nhìn hai người trước mắt, nhếch mép cười khẩy một tiếng.
“Đáng, cô ta đáng lắm“.
Giọng của cô khàn khàn giống người vừa ốm dậy, đôi tay thon gầy run run chỉ vào Bạch Đào.
“Nếu không vì cô ta, sao tôi có thể ra nông nỗi này?“.
Âm điệu đến câu cuối được nâng lên cao, vừa chói tai vừa giận dữ truyền vào trong tai những người ở đây.
Mọi người đột ngột hiểu ra.
Thì ra trong chuyện này còn có ẩn tình khác, hơn nữa chỉ liên quan tới hai người này.
Thân thể Bạch Đào run rẩy mãnh liệt hơn, lắc lắc đầu.
“Không, Thanh Thanh, cậu nghe mình nói đi“.
“Im miệng“. Lục Thanh Ngọc trừng mắt nhìn cô ta “Lúc chúng ta bị bắt cóc, cô dám đẩy tôi ra làm lá chắn, để bọn khốn kiếp đó làm nhục tôi, cô còn dám chối“.
Tất cả đều ồ lên, Bạch Đào ngay lúc đó cảm nhận được nhiều ánh mắt coi thường nhìn mình.
“Không, không phải vậy“. Hai bàn tay Bạch Đào ra sức xua tay, sợ hãi nói “Không phải mình, thật sự không phải“.
Cô ta tức thì chỉ về phía Tĩnh Hạ đang đứng một bên xem kịch “Là Tĩnh Hạ, cô ta là đồng bọn với mấy tên cướp kia a“.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía người được chỉ, Tĩnh Hạ nhún vai, nghiêng đầu mở miệng cười.
“Đã nói rồi, tôi hoàn toàn có thể kiện cô tội vu khống đó nha. Tội vu oan giá họa kèm theo đó là tội hãm hại người khác, hai cái đó gộp lại đủ để cô bóc lịch tầm chục năm, tương đương với tội giết người đấy“.
“Cô.....” Bạch Đào không thể cãi lại được, liền quay sang nắm lấy cánh tay Tiêu Minh.
“Đại thần, thực sự không phải em làm“.
Cô ta bây giờ rất sợ hãi, cô ta không thể vào tù được, không thể.....
Tiêu Minh vỗ vỗ bàn tay Bạch Đào để an ủi, ánh mắt híp lại nhìn Lục Thanh Ngọc.
“Tại sao cô lại dám chắc là Tiểu Đào làm mà không phải người khác xúi giục chứ?“.
Người khác ở đây khỏi cần nghĩ cũng biết là đang nói tới ai.
Lục Thanh Ngọc u ám nhìn Tiêu Minh.
“Hừm, bây giờ anh vẫn còn bao biện cho con nhỏ kia? Tôi coi Bạch Đào là bạn, vậy mà cô ta dám đẩy tôi ra làm lá chắn, tôi tuyệt đối không tha cho cô ta“. Ánh mắt Lục Thanh Ngọc nhìn Bạch Đào dần trở nên điên cuồng.
Bàn tay cô vẫy vẫy, hai vị cảnh sát đằng sau tiếng đến, lôi Bạch Đào đi.
“Không, thả tôi ra, tôi không có làm, đại thần cứu em“. Bạch Đào bây giờ sợ hãi đến cực độ, ra sức giãy giụa, quay đầu lại cầu cứu.
“Các người làm gì vậy, thả cô ấy ra“. Tiêu Minh vội tiến lên nhưng lại bị hai vệ sĩ cao lớn chặn lại.
“Tránh ra“. Hắn ta chống trả lại nhưng không thành, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Đào bị nhét vào xe cảnh sát.
“Ha ha ha ha..... Bạch Đào có vào tù thì đừng nghĩ đến việc trở ra“. Lục Thanh Ngọc cười sảng khoái một trận rồi quay người rời đi, để lại một trận im lặng.
Từng người một ở nơi đây từng người xin phép rời đi, Tiêu Minh phẫn nộ đập bàn.
Tĩnh Hạ cùng năm chàng trai kia cũng đã rời khỏi từ sớm, Nam Lăng cảm thán.
“Mối ân oán của con gái thật đáng sợ, không thua kém gì đàn ông“.
“Hơn thế nữa“. Tử Khước Thần mở miệng.
“Mà lão đại, anh định nắm tay tiểu sư muội đến bao giờ nữa vậy?“. Cố Kha Tĩnh nhìn một nam một nữ trước mặt, cười hì hì mở miệng.
Quách Quỳ im lặng nhìn hắn rồi lại nhìn Tĩnh Hạ.
Cô gái bên cạnh ngước mắt, nở một nụ cười không rõ.
Quách Quỳ hơi mất tự nhiên buông tay.
Chúc Nam Y đập một phát vào gáy Cố Kha Tĩnh “Ngu ngốc“.
“Aiya, sao lại đánh tôi?“. Cố Kha Tĩnh xoa xoa gáy, hơi tức giận hỏi.
Mấy người còn lại cho hắn một ánh mắt “tự nghĩ đi” rồi bước đi, bỏ lại một chàng trai với khuôn mặt ngơ ngác.
Đến bãi đỗ xe, Quách Quỳ xoay người lại đối mặt với Tĩnh Hạ.
“Cô có muốn.....” Nói đến nửa chừng thì dừng lại, dường như hắn cũng không biết nên mở miệng thế nào, chỉ im lặng nhìn cô.
“Tôi là bảo vệ của anh, có trách nhiệm trông coi anh đàng hoàng, vậy cho nên anh cần phải đưa tôi về“.
Tĩnh Hạ nói hợp tình hợp lí, sau đó hai người mặt đối mặt nhìn nhau.
Quách Quỳ: “... “
Hệ thống: [... ] Có cái gì đó rất không đúng ở đây.
Quách Quỳ đi mở cửa ghế phụ, ý bảo cô ngồi vào trong đó, Tĩnh Hạ ưu nhã chậm rãi đi đến ngồi vào trong.
Sau rồi Quách Quỳ đi sang bên kia ngồi vào chỗ chủ lái, định khởi động xe thì đột nhiên cánh cửa ghế sau mở ra, Cố Kha Tĩnh nhảy vào.
“Lão đại cho em về cùng đi, điện thoại hết pin không thể gọi người tới,ồ trùng hợp thật, tiểu sư muội cũng ở đây à?“.
Hai người ngồi đằng trước: “... “
Chờ mãi mà xe vẫn chưa chạy, Cố Kha Tĩnh thúc giục “Lão đại, anh xem trời muộn rồi, anh còn chờ ai sao?“.
Quách Quỳ nhìn hắn qua gương chiếu hậu, lấy điện thoại của mình ném ra đằng sau.
“Gọi đi“.
Cố Kha Tĩnh bắt lấy, định ấn số gọi thì đột nhiên hắn ngẩng đầu lên.
“Nhưng mà....em không nhớ số máy“.
Tay Quách Quỳ nắm chặt vô lăng, Tĩnh Hạ lại nhàm chán tựa đầu vào ghế, hai tai đeo tai nghe nhìn bãi đỗ xe ngoài cửa sổ.
Quách Quỳ hít sâu một hơi, cuối cùng mới lái xe đi.