Sáng hôm sau.
(Nhóm) [Thiên Sơn Vạn Thủy]: Mọi người nghe tin gì chưa?
(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Chưa.
(Nhóm) [Thiên Sơn Vạn Thủy]: Nghe nói Bạch Đào được thả ra rồi.
(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Hửm? Nhanh vậy?
(Nhóm) [Thiên Sơn Vạn Thủy]: Nghe nói là do em họ của Tiêu Minh - Tiêu Vĩnh Hiểu cứu ra đó.
Tiêu Vĩnh Hiểu?
Tĩnh Hạ lục lại cốt truyện, phát hiện đó là thanh mai trúc mã của nữ chính và luôn đối đầu với Tiêu Minh.
Tiêu Vĩnh Hiểu đi du học nước ngoài một thời gian, vì cha của hắn là luật sư nổi tiếng nên hắn cũng theo gót chân cha đi học luật.
Thảo nào......
(Nhóm) [Thiên Sơn Vấn]: Nhưng Bạch Đào lại đắc tội với Lục Thanh Ngọc, Lục gia lại để yên sao?
(Nhóm) [Thiên Sơn Vạn Thủy]: Tất nhiên là không, nhưng cảnh sát lại không tìm được chứng cứ gì liên quan đến Bạch Đào cả, hỏi bọn cướp kia thì bọn chúng lại không nói, cho nên.....
(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Xem ra đường đường là Lục gia đại tiểu thư mà lại có khổ mà không thể nói.
(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: *gật đầu*
Vòng sáng nữ chính còn đó, sao có thể hạ bệ dễ dàng như vậy?
(Nhóm) [Thiên Sơn Khải]: Lão đại chưa onl?
(Nhóm) [Thiên Sơn Vấn]: Mới thấy lão đại online mà, giờ đâu mất rồi?
Tĩnh Hạ ngẩng đầu lên, nhìn chàng trai đang tất bật làm cái gì đó trong bếp, sau đó lại cúi mặt xuống.
Hệ thống: [ Ký chủ, cô không đi giúp sao? Ai lại để chủ nhà làm hết mọi người như thế? ]
Ta đâu phải osin.
[ Nhưng cô cũng nên đi giúp một chút ]
Tĩnh Hạ nhíu mày.
Ta lười lắm.
Từ nhà ta đến đây đã tốn hết sức lực của ta rồi.
Đến cả nói chuyện cùng ngươi ta cũng lười nữa.
[ Nhưng..... ]
Vậy đấy, off đi.
[... ]
Đợi thêm nửa tiếng nữa vẫn chưa thấy người trong đó đi ra, Tĩnh Hạ hơi phiền chán gấp máy tính lại, đi đến trước phòng bếp.
Cô tựa vào tường, khoanh tay đánh giá bóng lưng chàng trai.
Bỏ đi bộ vest trưởng thành, bây giờ Quách Quỳ mặc áo cộc tay màu trắng, dáng người thon dài, tạo cảm giác trẻ trung như bao cậu học sinh khác.
Đôi chân cô không tiếng động đi đến, nghiêng người ngó một chút.
Trước mặt Quách Quỳ là video dạy làm bánh và hắn bây giờ.... mới chỉ đang trộn trứng vào bánh rồi ngoáy đều.
Tĩnh Hạ co giật khóe miệng.
Gần một tiếng còn chưa xong bước đầu?
Hơn nữa trộn còn lung tung hết cả.
Xì, bình luận kém!
Quách Quỳ lúc này mới quay đầu, thấy cô gái đột ngột sát gần mình, hắn giật mình vung tay một phát, chiếc bát lập tức rơi xuống sàn, một nửa thứ hỗn độn trong đó lại đổ hết vào người hắn.
Còn Tĩnh Hạ đã tránh xa từ sớm, không cảm xúc nhìn đống hỗn độn này.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, mọi thứ dường như trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh phát ra từ điện thoại.
“Bát đổ rồi kìa“. Sau một lúc không ai nói gì, Tĩnh Hạ mới mở lời.
Quách Quỳ gật đầu.
“Đất bẩn rồi“.
Hắn gật đầu tiếp.
“Thay áo đi“.
Lại gật đầu.
“Không dọn à?“.
Quách Quỳ tiếp tục gật, nhưng thấy có gì đó không đúng, suy nghĩ lại một chút rồi lắc lắc đầu.
Tĩnh Hạ: “...” Nói nhiều một câu sẽ chết à?
Làm cô có cảm giác mình như một đứa tự kỉ ấy.
“Anh sao vẫn còn chưa đi?“. Còn chờ tôi phải dọn giúp anh nữa sao?
Kiếp sau cũng không có cửa nhé.
Cửa sổ cũng không có, một góc để chui cũng không luôn.
“Nhưng cô.....chắn đường rồi“. Quách Quỳ hơi mím môi trả lời.
“...” Móe?
Tĩnh Hạ quay lại nhìn, quả nhiên thấy mình đang chắn trước cửa nhà vệ sinh, rồi quay đầu lại nhìn hắn chớp chớp mắt, tỏ vẻ không có chuyện gì bước sang bên.
“Đấy, vào đi“.
Sau khi Quách Quỳ đi vào, có tiếng nước vọng ra, sau một lúc thì vệ sinh im ắng trở lại.
Tĩnh Hạ cúi đầu nhìn đống đổ vỡ dưới sàn, chẹp miệng một tiếng.
Cô giơ năm ngón tay về phía chúng, những thứ đó lập tức lơ lửng trên không trung.
Mảnh bát vỡ tự động bay về phía thùng rác, sau đó ngón tay cô chỉ về thứ bột mì hỗn độn kia, xoay tròn vài vòng, chúng cũng xoay theo hướng của cô rồi biến mất.
Mặt đất lại sạch sẽ như lúc ban đầu.
Như vậy sẽ tiện lợi hơn nha.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền ra một tiếng động.
Tĩnh Hạ ra xem một chút, thấy nắm đấm cửa chính được xoáy một cách không tự nhiên, sau một lúc lại “cạch” một tiếng.
Cô xoay người lại, đỡ trán.
Lại có việc làm nữa rồi.
Một tên trộm bịt kín mặt mở hé cửa ra, ngắm nghía xung quanh nhà, sau khi xác nhận không có ai, liền vẫy vẫy hai tên đằng sau đi vào cùng.
Nhưng nếu chỉ là trộm thì hay rồi.
Tay của ba tên trộm đó đều cầm một chiếc súng, đi nhẹ nhàng sợ kinh động chủ nhà.
Đột nhiên, một mảnh vỡ từ trong nhà bếp phi ra.
Tên trộm cầm đầu không phòng bị, bị mảnh vỡ đập trúng đầu, hai dòng máu tách riêng hai đường từ đỉnh đầu chảy xuống.
Hai tên trộm còn lại bị kinh hách chưa kịp phản ứng thì hai mảnh vỡ tiếp lại phi đến với tốc độ cực nhanh, đâm trúng người, bọn chúng ngã xuống, lăn lộn kêu đau vài cái rồi ngất.
Tên cầm đầu thấy vậy, tức gận giơ súng, bắn “pằng pằng” vài phát về phòng bếp.
Tuy nhiên chuyện kì lạ còn chưa dừng lại ở đó.
Mấy viên đạn mà hắn bắn đột ngột dừng lại giữa không trung.
Mà đằng trước thì đã có một cô gái đứng đó tựa lưng vào tường xem kịch vui.
Sau rồi, cô giơ một ngón tay ra, xoay một vòng, mấy viện đạn đó lần lượt xoay theo, nhắm thẳng về phía tên trộm.
Tên trộm tỏ vẻ kinh hãi, như không tin nổi điều trước mắt, đối diện với ánh mắt đầy ý cười đó của cô, cả người hắn như không thể động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Tĩnh Hạ “tách” một tiếng, mấy viên đạn rơi xuống đất, âm thanh kim loại kêu “ting ting” giòn tan.
Tên trộm như mất đi thần trí ngã sấp mặt xuống nền nhà.
Cô khoanh tay lại, khuôn mặt vẫn cười mỉm từ thiện.
Nhưng trong đầu cô lại tức giận, mắng hẳn một tràng.
Đù má!
Hệ thống, ngươi ra đây, ta cam đoan rằng sẽ đập chết họ hàng nhà ngươi.
[... ] Cô uy hiếp như vậy thì ai dám ra?
Đây không phải thế giới võng du sao?
Mấy cái tình tiết hắc bang lại trà trộn vào đây, ngươi làm ăn kiểu gì thế?
Chờ đấy, để ta cho ngươi nửa sao/ 5 sao vì tội làm ăn cẩu thả.
Hệ thống bây giờ bất đắc dĩ mới ra mặt: [ Kí chủ, thiết lập là thế rồi, đừng nói là võng du, truyện ngôn tình nào cũng không thiếu mấy cái tình tiết này ]
Tĩnh Hạ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tỏ vẻ nhìn trời.
Cô chán nản xoay người lại, thấy Quách Quỳ mặc bộ đồ tắm không biết đứng sau lưng cô bao giờ.
Nhưng dường như Tĩnh Hạ cũng không giật mình gì mấy, tuy nhiên cô vẫn hỏi: “Anh đứng ở đây từ lúc nào?”
Miệng thì nói vậy, nhưng một cánh tay lặng lẽ ra sau lưng, chiếc quạt lông vũ trắng tinh xinh đẹp xuất hiện trong tay cô.
Nếu hắn mà nhìn thấy hết thì phải.....
“Lúc có tiếng kim loại rơi“. Quách Quỳ ngắn gọn trả lời.
Thực ra lúc có tiếng kêu rên đau đớn thì hắn đã ra rồi......
Tĩnh Hạ hơi nheo mắt, đánh giá tính chân thực trong lời nói.
Nhìn khuôn mặt chàng trai không giống nói dối, nhưng Tĩnh Hạ vẫn không cảm thấy đáng tin.
[ Kí chủ, cô quá đa nghi ]
Tĩnh Hạ không trả lời nó, tuy vậy cô vẫn cất chiếc quạt đi, hất hất cằm.
“Rắc rối này là của anh hết, tự đi mà giải quyết“.
Cô “hừ” một tiếng quay lưng đi ra ngoài nhà, nhưng không biết vì sao, chân cô như giẫm phải cái gì, bị trượt chân ngã ra đằng trước, Quách Quỳ nhanh chóng cầm lấy tay cô xoay người kéo lại, cả hai đều bị ngã xuống sàn nhà lạnh toát rồi.....
“Chụt” một tiếng.
Tĩnh Hạ ngã đè lên Quách Quỳ, khi họ kịp phản ứng lại thì mới phát hiện khuôn mặt của đối phương gần trong gang tấc, hai làn môi đã chạm vào nhau.