Edit: Linhlady
Beta: Phuongman48
“Hoàng Thượng, hôm nay là ngày kị tiên hoàng! Nô tài đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi.”
Mạc Ương nghe được lời này ngẩng đầu lên trên mặt lộ ra một biểu tình không kiên nhẫn.
“Chết rồi còn không cho trẫm yên ổn!”
Nghe vậy, trên trán công công đi vào bẩm báo chảy ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu.
Hắn nhớ rõ trong ba năm tiên hoàng đăng cơ tình cảm của hai vị này rất tốt, tiên hoàng ngày ngày đều mang hoàng thượng bên người, tự mình chỉ dạy văn võ mưu lược, thậm chí sau khi tiên hoàng bệnh nặng, trực tiếp ban bố ý chỉ đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Hoàng Thượng, huống chi Hoàng Thượng cùng tiên hoàng chính là thân huynh đệ cùng mẹ sinh ra.
Hiện giờ nhìn thấy dáng vẻ của hoàng thượng như vậy hắn có chút không rõ.
Mạc ương thở dài một hơi, có chút buồn bực gãi gãi đầu, cầm bút lông ném vào nghiên mực, rầm,một tia mực bắn ra ngoài rơi vào tấu chương hắn vừa mới phê duyệt lan ra như một đóa mai màu đen.
“Đi thôi!”
Mạc Ương đứng dậy.
Một đám người đi đến hoàng lăng bái tế tiên hoàng.
Sau khi kết thúc nghi thức, đã đến giữa trưa rồi.
Nhìn qua bầu trời tươi đẹp bên ngoài, Mạc Ương xoay người nói với công công bên cạnh: “Trương Phú Quý, ngươi mang theo hai ám vệ cùng trẫm đi ra ngoài một chút, những người còn lại ở dùng cơm trưa đi.
“Tra.”
Mạc Ương tuy rằng đã lâu không ra khỏi cung, nhưng thân ở trong hoàng thành từ nhỏ ngựa quen đường cũ chạy về một nơi quen thuộc.
Trương Phú Quý tiến lên cửa lớn mở ra, lập tức có vô số bụi đất phả vào mặt.
“Chủ tử, cẩn thận bị sặc!”
Những hạt bụi li ty dưới ánh nắng chiếu xuống thoạt nhìn giống như viên kim sa lấp lánh.
Mạc ương nhẹ nhàng cau mày, vẫn quyết định đi vào.
Trương Phú Quý còn có hai gã ám vệ vừa định đi theo đi vào lại bị Mạc Ương ra tiếng ngăn lại: “Các ngươi ở chỗ này đợi, còn hai người các ngươi không có lệnh của trẫm cũng không được đi vào.”
“Hoàng...... Chủ tử.”
Nhớ tới hiện tại ở bên ngoài Trương Phú Quý vội vàng sửa miệng: “Ngài một người......”
Mạc Ương cũng không quay đầu lại giọng nói lạnh lẽo truyền lại: “Ai dám theo vào vậy không cần đi trở về!”
Theo sau là phịch một tiếng, một tay đem đại môn đóng lại.
Bị bụi đất phả vào mặt Trương Phú Quý nhịn không hắt xì một cái.
Mạc Ương dẫm lá khô dưới lòng bàn chân không khỏi lắc đầu.
Nhưng là tưởng tượng đến chính mình bởi vì quyết định của nam nhân kia mà phải gánh trên lưng toàn bộ Tây Chu, biểu tình trên mặt tựa như ăn một con ruồi.
Một đường đi thẳng, các viện xung quanh đều trở thành hoang phế, nơi nơi đều có cỏ hoang mọc lên, nhìn qua chẳng khác nào ngôi nhà ma quỷ.
Đột nhiên, mạc ương bị một cổ thanh hương hấp dẫn.
Mùa xuân ba tháng, chính là mùa hoa lê nở rộ.
Ngửi thấy mùi hương thân thiết, Mạc Ương đi thẳng, quen đường đi vào Thanh Lê viên.
Một bóng người tóc bạc trắng xuất hiện trước mắt Mạc Ương.
Mái tóc người kia như muốn hòa vào cùng những bông hoa lê đang rơi xuống.
Mà ở kia người đó bỗng ngước lên là một khuôn mặt rất đỗi quen thuộc, nhìn cách hoa bay theo gió rơi xuống, khóe miệng mở một nụ cười hạnh phúc.
Mạc Ly vươn tay, một đóa hoa lê nhẹ như lông vũ chạm vào lòng bàn tay hắn.
Trong kí ức dường như lại xuất hiện một bóng dáng nữ tử làm hắn hoảng hốt thất thố.
Mạc Ương lẳng lặng đứng ở bên ngoài nhìn tất cả mọi chuyện, thế nhưng có chút không đành lòng lên tiếng quấy rầy.
Hắn đột nhiên nhớ tới thật lâu thật lâu lúc trước, ở cái đêm giông tố đan xen, Mạc Ly đem hắn gọi đến mang ngọc tỷ ra giao vào tay hắn, khi đó hắn khó hiểu hỏi: “Hoàng huynh, huynh làm gì vậy?”
Nghe vậy, Mạc Ly trên mặt lộ ra một nụ cười từ tận đáy lòng.
Đây lần đầu tiên trong ba năm qua Mạc Ương thấy Mạc Ly cười.
“Ba năm thời gian qua, những gì có thể dạy trẫm đều dạy cho ngươi rồi! Trẫm, tin tưởng ngươi nhất định có thể đương cái ngôi vị hoàng đế này, qua đêm nay hoàng đế Tây Chu đột nhiên bệnh bộc phát nặng băng hà! Mà ngươi chính là tân hoàng Tây Chu!”
Mạc Ương nhìn ngọc tỷ trong tay chỉ cảm thấy như nâng một tòa núi lớn vội vàng lên tiếng nói: “Hoàng huynh, đệ làm không được! Đệ mới mười hai tuổi...... Huống chi, mẫu hậu còn trên đời, huynh muốn đi đâu?”