Edit: Linhlady
Beta: Phuongman48
Mái tóc bạc của Mạc Ly dưới phản xạ của ánh nến có vẻ phá lệ ánh sáng, quanh đầu giống như mang theo tầng hào quang nhàn nhạt.
“Trẫm, sinh thời không có thể đáp ứng nàng! Vậy sau khi nàng đi rồi sao lại có thể nhẫn tâm để lại nàng một mình nơi đó.”
Mạc Ly nhẹ nhàng bung cây dù.
Thản nhiên bước đi trong màn mưa.
“Nhưng mà hoàng huynh, hoàng hậu ở Tiêu Phòng Điện nên xử trí như thế nào......”
Mạc Ly đột nhiên dừng bước chân lại, ngẩng đầu lên nhìn bóng đêm.
Đêm đó cũng là một ngày mưa như thế này......
Hắn mất đi nàng!
“Nếu nàng ta rất muốn vị trí hoàng hậu này vậy thì để nàng ta cả đời sống thật tốt ở Tiêu Phòng Điện đi!”
Dứt lời, Mạc Ly thân ảnh hoàn toàn biến mất ở trong bóng đêm.
Một trận gió thổi qua, đem cánh hoa lê trong tay Mạc Ly thổi bay, tầm mắt nhìn theo đóa hoa lê, Mạc Ly lẩm bẩm nói: “Nhu Nhi, nhìn xem những gì ta đồng ý với nàng ta đều làm được rồi!”
Mạc Ương nhẹ nhàng thở dài, cuối cùng vẫn là không có đi vào.
Bên này Trương Phú Quý ở trước cửa gấp tới mức đi tới đi lui.
Kẽo kẹt!
Đột nhiên, đại môn mở ra.
Mạc Ương từ bên trong hoàn hảo không tổn hao gì đi ra.
“Chủ tử, ngài sắp hù chết bọn nô tài rồi.”
Mạc ương biểu tình đạm mạc, Trương Phú Quý thấy thế ngoan ngoãn câm miệng.
Đoàn người đi về phía hoàng lăng.
Thời điểm đi qua con đường phố xá xầm uất, có một đám nữ nhân đi qua người Mạc Ương.
“Các ngươi biết không? Hôm nay là ngày giỗ của tiên đế!”
Nghe vậy, một nữ tử khác khinh thường cười nói: “Hừ, một ngày quan trọng như vậy làm sao chúng ta không nhớ rõ chứ.”
Trong nháy mắt, mặt khác nữ nhân cũng mở miệng nói:
“Ai, thật là hâm mộ tiên đế cùng Tĩnh Nguyên hoàng hậu tình cảm trung trinh!”
“Đúng vậy, người bình thường đều khó làm được, càng không cần nói đến đối tượng là hoàng đế Tây Chu!”
“Trong thiên hạ này người có thể một đời một kiếp một đôi chỉ sợ rằng cũng chỉ có tiên đế mà thôi!”
......
Mạc ương nghe được một câu cuối cùng, nghi hoặc trên mặt tức khắc được hóa giải lộ ra một nụ cười thoải mái.
Thì ra, hứa hẹn mà hoàng huynh nói là nó!
Bên kia, Tô Linh Nhi sau khi trúng châm độc của Nạp Lan Tĩnh Vận, lúc sau, ý thức dần dần trầm luân.
Thân thể mỗi một chỗ đều tản ra cảm giác chết lặng, thậm chí đến cuối ngay cả đầu óc cùng tư duy đều cảm thấy tê dại.
Loại cảm giác khó chịu này thẳng đến khi cô trở về không gian mới tạm giảm bớt đi được.
Bá......
Bên trong không gian đột nhiên có vài tia sáng mỏng manh xuất hiện.
Hạo Thiên tránh ở chỗ tối nhìn đến chín uyên trận pháp khởi động, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tô Linh Nhi chậm rãi mở to mắt, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, ngoài ở đây ra,trong không gian vẫn là khoảng không vô tận.
Đang lúc nàng muốn mở 【 luân hồi mạc 】xem xét tiến trình của nhiệm vụ, đột nhiên một giọng nói mềm nhẹ vang lên bên cạnh.
“Đa tạ Linh Nhi tỷ tỷ ở thời khắc cuối cùng đã ngăn cản châm độc cho thái tử điện hạ!”
Tô Linh Nhi cả kinh, cả người khiếp sợ.
Cuống quít xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy một cô gái quỳ trên mặt đất, dung mạo có mấy phần tương tự cô.
“Cô là ai?”
Tô Linh Nhi trấn định lại hỏi.
Phải biết rằng trong không gian này ngoại trừ Thiên Hạo ra chỉ có một người là cô mà thôi!
“Linh Nhi tỷ tỷ, ta là Nhu Nhi a!”
Nghe được hai chữ Nhu Nhi này, đầu óc Linh Nhi đầu giống như là hồ nhão mơ mơ màng màng.
“Này......”
“Đây là chuyện gì xảy ra?”
Mà đang lúc cô đang cảm thấy tò mò tại sao Nạp Lan Uyển Nhu lại xuất hiện ở trong không gian này.
Đột nhiên từ giữa ấn đường của cô bay ra một tia sáng màu lam.
Nhớ tới một lần trước giữa ấn đường của cô cũng bay ra tia sáng màu vàng,Tô Linh Nhi vội vàng hướng về phía Nạp Lan Uyển Nhu hô: “Mau nhắm mắt lại!”
Oanh!
Tia sáng màu lam lập tức nổ tung.
Đem toàn bộ không gian chiếu sáng.
Edit: Cuối cùng cũng hoàn thế giới này, rất tiếc khi ta phải viết thông báo này, ta sẽ drop truyện một thời gian vì vài lý do riêng và tập trung edit hố còn lại, trong thời gian ngắn nhất sẽ quay lại edit tiếp không phải drop vĩnh viễn. Cảm ơn các nàng luôn ủng hộ, yêu các nàng, moaz moaz!!!!!!!!