Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 460: Chương 460: Học trò của tôi không có khả năng là tổng tài (15)




Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Không có ai thích suốt ngày bị quản lý, thế này đâu phải là yêu mà là không tin tưởng.

Tô Tử Vân và Trình Điềm càng ở bên nhau lâu thì số lần cãi nhau càng nhiều.

Mỗi lần Tô Tử Vân nói muốn chia tay, Trình Điềm sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ.

Mãi cho đến một lần Tô Tử Vân dứt khoát chia tay, Trình Điềm nhảy từ ban công căn hộ hai người thuê ở chung xuống, bị gãy chân, người nhà cô ấy mang cô ấy trở về, Tô Tử Vân mới có cuộc sống thanh tĩnh lại.

Mà thanh tĩnh rồi, Tô Tử Vân không tránh khỏi nghĩ đến bạn gái cũ Cố Trừ Tịch, bây giờ là Hạ Diệc Sơ.

Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy Cố Trừ Tịch mới là người yêu thích hợp với hắn. Trước giờ yêu đương với cô ấy, hắn đều không cảm thấy mệt mỏi, tính cách cô ấy tốt, không vì một việc nhỏ mà giận dỗi, càng quan trọng là Cố Trừ Tịch tin tưởng tín nhiệm hắn.

Tô Tử Vân ở trong vòng bạn bè tìm hiểu một chút tình hình hiện tại của Hạ Diệc Sơ, qua đó biết được từ sau khi chia tay hắn, cô ấy vẫn chưa từng có bạn trai khác, hơn nữa biệt thự kia không phải là kim chủ nào mua cho cô ấy cả, đứa trẻ độc miệng năm đó là con nuôi của cha mẹ cô ấy, mọi khúc mắc của Tô Tử Vân đều được giải đáp.

Hắn không ngờ mình từ đầu đến cuối đều hiểu lầm cô ấy.

Cho nên nhân lễ Tình nhân hôm nay, Tô Tử Vân muốn nói lời xin lỗi.

Hắn làm như thế, kỳ thực còn có một nguyên nhân quan trọng khác.

Đó chính là trong lòng hắn cảm thấy Hạ Diệc Sơ mấy năm nay không có bạn trai khác là do trong lòng còn nhớ mong mình. Nếu không tại sao bây giờ đã 27 - 28 tuổi mà còn không lo tìm bạn trai chứ.

Nghĩ như vậy, trên mặt Tô Tử Vân không khỏi mang theo vài ý cười, chứ không lẽ hắn bị cửa kẹp đầu mới đi tới rước nhục vào thân.

Hạ Diệc Sơ hoàn toàn không hiểu được tên này đang nghĩ cái gì.

Trong nháy mắt hai người họ nhìn nhau, Lý Bách Nhiên ngồi ở ghế phụ như trải qua một thế kỷ vậy. Hắn mặt nặng mày nhẹ nói:

“Chị, đừng quan tâm ông chú này nữa, hôm nay học thể dục em chạy 800 mét, bây giờ đói lắm, chị vào nấu ăn đi.”

Cái tên trẻ ranh này...

“Anh đi đi.” Hạ Diệc Sơ nhành nhạt nói với Tô Tử Vân, mở cửa biệt thự, cửa điện điều khiển nhanh chóng mở ra rồi khép lại.

“Trừ Tịch! Anh sẽ không dễ dàng buông tay như thế!” Tô Tử Vân ôm bó hoa trong tay, miệng gào to tên Cố Trừ Tịch.

Hạ Diệc Sơ ngoài chán ghét người này cũng không có ý nghĩ gì khác.

Tâm tình thật tốt hôm nay của cô đã bị Tô Tử Vân phá hỏng, ngay cả Lý Bách Nhiên cũng không tránh khỏi khó chịu.

Sau khi ăn cơm, Lý Bách Nhiên tập võ cùng Hạ Diệc Sơ, hắn ra chiêu sắc bén, động tác hung ác.

Hắn hôm nay mười bảy tuổi, tập võ đã 4 - 5 năm, kỹ thuật tiến bộ rất nhiều, thể lực nam nữ lại khác biệt, nên lúc này dễ dàng phân chia cao thấp với Hạ Diệc Sơ.

Lúc trước, cô có thể dễ dàng chặn Lý Bách Nhiên, nhưng càng ngày càng khó khăn hơn.

Hôm nay Lý Bách Nhiên ra chiêu hung mãnh, đánh liên tiếp khiến Hạ Diệc Sơ có chút không đỡ được, nếu không có linh lực hộ thể e là không chịu được lâu.

Một tiếng sau, Hạ Diệc Sơ dứt khoát ngừng chơi, ngồi phịch xuống đất:

“Không đánh nữa, hôm nay cậu bị ai nhập à, ngày mai tôi lại thu thập cậu.”

“Không nghỉ, thêm một lần nữa.” Lý Bách Nhiên đưa tay kéo tay Hạ Diệc Sơ, muốn kéo cô đứng lên từ dưới đất.

Hắn không dám kéo mạnh, sợ Hạ Diệc Sơ đau, mà Hạ Diệc Sơ không phối hợp, cứ ngồi ì ra.

“Không muốn, tôi mệt lắm, tôi muốn nghỉ ngơi, đừng kéo nữa, kéo tôi cũng không dậy.” Hạ Diệc Sơ bò lăn trên mặt đất, nhất định không dậy, một tay bị Lý Bách Nhiên đứng kéo.

“Một lần nữa đi, nhanh lên.” Lý Bách Nhiên thúc giục.

“Không nổi!” Hạ Diệc Sơ dùng sức rút tay ra khỏi tay Lý Bách Nhiên, không biết thế nào mấy ngón tay lại xẹt nhanh qua mảnh đất dưới bụng ba tấc của Lý Bách Nhiên.

Hạ Diệc Sơ không biết mình đã gây nên tội gì.

Lý Bách nhiên ngây ngô đâu chịu nổi trêu chọc, trong nháy mắt, khi ngón tay cô ấy đụng chạm, tiểu huynh đệ của rất không có tiền đồ đứng lên, hơn nữa khí thế rào rạt muốn chiến đấu tới cùng.

Hô hấp Lý Bách Nhiên đặc lại, thân thể cứng đờ, không dám lộn xộn.

Hạ Diệc Sơ hậu tri hậu giác phát hiện hắn không thích hợp:

“Cậu sao thế?”

“Quá kích động.”

Lý Bách Nhiên nhìn vẻ mặt không biết gì của cô, thảnh thơi nhả ra mấy chữ như thế.

Quá kích động?

Hạ Diệc Sơ đem mấy chữ này suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên ngồi dậy, nhìn hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng ở bụng dưới của hắn, nhìn ra một chút biến đổi.

“Ây da, phát dục rồi, nhưng mà chuyện này... không được làm quá nhiều, người trẻ tuổi phải tiết chế.”

Hạ Diệc Sơ nói chuyện thản nhiên, không giữ chút ý tứ nào.

Nói xong, cô lại nằm lăn trên mặt đất.

Chỉ còn lại Lý Bách Nhiên ngồi đó cùng tên tiểu huynh đệ không có tiền đồ đấu tranh tư tưởng.

Hạ Diệc Sơ có chút do dự nói:

“Cậu vào toilet giải quyết đi, không được nhịn, sẽ nghẹn chết đó.”

“Cảm ơn đã quan tâm, xuống rồi.”

Lý Bách Nhiên đứng dậy, đi tới máy tập.

Hạ Diệc Sơ nằm trên mặt đất lại nhiều lời:

“Này cậu em, không được hả? Sau này sẽ bị bạn gái ghét bỏ đó.”

“Ha Hả.”

Lý Bách Nhiên cười lạnh, thật lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.