Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 461: Chương 461: Học trò của tôi không có khả năng là tổng tài (16)




Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Không biết từ đâu mà Tô Tử Vân biết Hạ Diệc Sơ và Lý Bách Nhiên có thói quen chạy bộ buổi sáng nên hôm sau Tô Tử Vân mặc quần áo thể thao lượn lờ trước cửa nhà Hạ Diệc Sơ.

“Chào buổi sáng, Trừ Tịch, em trai.” Tô Tử Vân vui vẻ chào hỏi.

Lý Bách Nhiên vừa thấy hắn là đã thấy ghét. Hạ Diệc Sơ vỗ vỗ vai hắn trấn an. Hai người bắt đầu chạy bộ, Tô Tử Vân chạy theo phía sau. Một lúc đã thấy hắn ôm bụng thở hồng hộc, không theo nổi nữa. Khi Hạ Diệc Sơ và Lý Bách Nhiên chạy được một vòng thì không còn thấy Tô Tử Vân đâu. Lý Bách Nhiên không thấy Tô Tử Vân nữa thì thoải mái hơn nhiều.

Hôm sau, Hạ Diệc Sơ và Lý Bách Nhiên tập chạy bộ thì không thấy Tô Tử Vân đợi nữa, cho là hắn thấy khó mà lui.

Nhưng không, Tô Tử Vân không xuất hiện thì hoa của Tô Tử Vân xuất hiện.

Một ngày nọ vừa vặn Lý Bách Nhiên ở nhà còn Hạ Diệc Sơ đi công việc thì anh trai nhỏ của cửa hàng bán hoa đem một bó hoa hồng thật to đến.

“Xin chào, đây có phải là nhà của tiểu thư Cố Trừ Tịch không ạ? Đây là hoa của Tô tiên sinh đặt cửa hàng chúng tôi đem đến cho tiểu thư Cố Trừ Tịch. Xin hỏi cô ấy có nhà không?”

Lý Bách Nhiên nhìn chằm chằm đóa hoa kiều diễm, nhịn xuống ý nghĩ muốn xé nó ra từng mảnh, lạnh giọng nói với anh trai giao hoa:

“Đúng vậy. Anh làm ơn đem bỏ vào thùng rác đi, cứ nói là tôi đã ký nhận.”

Nói xong, Lý Bách Nhiên sập cổng lại.

Lý Bách Nhiên vô cùng phẫn nộ, y như là bắt gặp bạn gái hồng hạnh đang vượt tường.

Anh trai giao hoa nhanh chóng bổ não kịch bản hai nam giành một nữ, bạn gái ngoại tình với người yêu cũ, sau đó thở dài một tiếng, đồng tình với Lý Bách Nhiên một chút, tự ký tên vào sổ ký nhận rồi đi đến thùng rác gần đó.

Nghĩ nghĩ thế nào hắn lại đem hoa lên xe mà về chứ không bỏ vào thùng rác.

Vì thế, trưa hôm đó, bạn gái của anh trai giao hoa này nhận được một bó hoa hồng đỏ rực kiều diễm.

Hoa hồng đỏ giá không thấp, Tô Tử Vân cũng không phải phú nhị đại, tài chính có hạn đương nhiên hắn sẽ không tặng hoa mỗi ngày cho Hạ Diệc Sơ.

Lâu lâu, ngẫu nhiên sẽ tặng một lần.

Về sau, có lần Hạ Diệc Sơ phát hiện Lý Bách Nhiên ném hoa đi.

“Ném hoa của tôi?” Hạ Diệc Sơ đi từ ngoài vào.

“Ai bảo cậu xử lý việc riêng của tôi? Hả?” Hạ Diệc Sơ đưa tay véo khuôn mặt bóng loáng của lý Bách Nhiên.

“Hắn ta không thích hợp với chị.” Lý Bách Nhiên bị bắt gặp không những không xấu hổ, mà còn nói như đúng rồi.

“Con nít con nôi, biết cái gì là thích hợp cái gì là không thích hợp?” Hạ Diệc Sơ buồn cười.

Hạ Diệc Sơ không tức giận Lý Bách Nhiên, nếu là cô thì cô cũng vứt hoa đó đi thôi. Cô làm như vậy chẳng qua là chú ý tới thái độ của Lý Bách Nhiên, hắn có thể giải quyết việc riêng của cô nhưng không thể tiền trảm hậu tấu hoặc là cứ làm mà không nói lời nào. Đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng sau này thì sao.

Lý Bách Nhiên ngồi trên sô pha, cúi đầu, suy nghĩ phức tạp.

Hắn mới 17 tuổi, cái gì cũng không có, trách nhiệm gì cũng không gánh vác nổi, không có tư cách hứa hẹn.

Mà Hạ Diệc Sơ đã 27 tuổi, một nữ nhân thành thục, thanh xuân cũng sắp kết thúc, cha mẹ Cố không ngừng thúc giục cô ấy kết hôn.

Mỗi lần như thế cô ấy đều tìm lý do lòng vòng để không phải đi xem mắt, phần lớn là bởi vì hắn nhưng hắn vẫn sợ, sợ một ngày nào đó khi hắn đã trưởng thành, cô sẽ gả cho người khác.

Nghĩ đến khoảng cách tuổi tác giữa hai người, nghĩ đến sự bất lực hiện giờ của mình, tâm tình Lý Bách Nhiên dâng lên từng trận bực bội.

Ngay cả nói chuyện, cũng tức giận lên:

“Vậy chị nhận đi, chị chính là kẻ lừa đảo!”

“Tôi thành kẻ lừa đảo khi nào vậy?” Hạ Diệc Sơ không thể hiểu được.

Lý Bách Nhiên ngày thường đều ra dáng quý công tử, bây giờ lại thất thố đến vậy, thật đúng là trẻ con.

Hạ Diệc Sơ giơ tay sờ đầu hắn:

“Không so đo với cậu. Cho dù có tức giận cũng không thể nghĩ oan cho người ta nha. Tôi lừa cậu khi nào? Nếu tôi tái hợp với Tô Tử Vân thì không đợi đến hôm nay. Hơn nữa, tôi cũng đâu có cầm hoa trong tay. Không phải tất cả hoa cậu đều bảo người ta ném hết rồi sao. Có thể nói, tác phong của hai chúng ta, không có sai biệt lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.