Editor: @Diệp Thanh Thu
Beta: @Aki Re
“Con không đi, cha muốn đi thì tự đi đi.”
Giọng nói của nàng vừa mới ổn định lại, Tô Thịnh một bên liền đập bàn, chấn động đến mức ly sứ liên tục va chạm, phát ra một trận tiếng vang bùm bùm. Tiếng nói mang theo cơn thịnh nộ.
“Ngươi có biết bên ngoài người ta nói thế nào không? Hai mươi hai năm không có một đối tượng, không phải thân thể có tật, chính là thích nam nhân!!”
“Ngày mai ngươi nhất định phải đi!”
Phó Khuynh: “......” Thích nam nhân?? Nàng vốn dĩ thích nam nhân a, lại không phải việc gì xấu cả.
Chỉ là, hiện tại nàng còn cần treo danh hiệu nam nhân đi hẹn hò với phụ nữ không phải vì giới tính...... Cho nên...
“Con đã biết, ngày mai con sẽ đi.” Giọng nói của nàng hồi phục như bình thường nói.
Thấy hắn không có ngỗ nghịch như trước, Tô Thịnh đem ánh mắt dừng ở trên người nàng tới tới lui lui quét một lần, xác định hắn đây là thật sự đã nghĩ thông suốt.
“Địa điểm ở tửu lầu kinh thành, thời gian là giữa trưa 12 giờ, ta đã đặt phòng rồi.”
Phó Khuynh không lạnh không nhạt “Ân” một tiếng, xoay người ra khỏi thư phòng.
Nàng biết Tô Thịnh là vì muốn tốt cho nàng, nhưng mà đời trước khi ông ta biết nàng kỳ thật là một thân nữ nhi, mặc kệ không cho giải thích liền lựa chọn cho nàng liên hôn, làm trái tim nàng thập phần lãnh lẽo.
Cho nên, hiện tại lãnh đạm chút, cũng là vì về sau sẽ không bởi vì chuyện trong quá khứ mà cảm thấy thương tâm.
-
Ngày hôm sau.
Giang Thời so với ngày trước thức dậy chậm hơn một chút, nguyên nhân là vì hắn tưởng tượng người ở cách vách bên kia, một mặt tường cách nhau, hắn lại một lần nữa lại mất ngủ, thẳng đến sáng sớm mới vừa tờ mờ chợp mắt, một giấc ngủ dậy đã là giữa trưa.
Xuống lầu, lại nghĩ tới thái độ của mình ngày hôm qua tựa hồ không tốt lắm, cho nên muốn cùng anh ấy giải thích một chút đi?
Hắn đem tầm mắt quét một vòng, dưới lầu trừ bỏ mấy người hầu, cũng không thấy thân ảnh kia, có lẽ bận việc đi ra ngoài?
“Ca ca xinh đẹp, ngươi vừa tỉnh ngủ sao?” Thanh âm mềm mại của Tiểu Ngũ vang lên.
Giang Thời cúi đầu vừa thấy chính là tiểu tử ngày hôm qua cùng Tô Thanh chơi cùng nhau.
Hắn nửa ngồi xổm xuống, hỏi:“ Ngươi biết đại ca ngươi đi đâu không? “
Tiểu Ngũ làm một bộ nghiêm túc tự hỏi, dừng một chút, bĩu môi nói: “Buổi sáng, phụ thân nhắc nhở đại ca cái gì đó.”
Nói vậy chắc là thúc giục hắn đi tới công ty thực tập đi? Giang Thời âm thầm nghĩ.
Tiếp theo lại nghe được Tiểu Ngũ mở miệng, “A, đệ nhớ ra rồi, đại ca đi xem mắt!”
Nghe xong, Giang Thời sững sờ tại chỗ, nhất thời không có phản ứng lại hai chữ “Xem mắt” này là có ý tứ gì.
Hắn giơ tay đặt ở trên vai Tiểu Ngũ, mi sắc hơi nhíu,“Xem mắt? Huynh ấy vì cái gì muốn đi xem mắt? “
Tiểu hài tử chớp chớp hai viên lưu li nhìn hắn, nói:“Đại ca đi xem mắt, đương nhiên là vì muốn mang về một vị đại tẩu, sinh tiểu bảo bảo cho ta cùng chơi a. “
Hắn vừa dứt lời, tay Giang Thời trong nháy mắt buông xuống, cả người như ngốc, đứng im tại chỗ, xem mắt?? Đại tẩu?? Tiểu bảo bảo???
Trước mặt tiểu hài tử mang theo ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, lúc này mẫu thân kêu hắn, hắn liền chạy đi, thời điểm quay đầu lại liếc mắt nhìn Giang Thời một cái.
Ca ca xinh đẹp thật là kỳ quái a, cùng người gỗ giống nhau!
Mà vẫn luôn nửa ngồi xổm, người gỗ Giang Thời không biết chính mình đứng lên như thế nào, cũng không biết chính mình về phòng như thế nào.
Chờ hắn phản ứng lại, chỉ cảm thấy vô hình có một bàn tay hung hăng nắm chặt tim hắn, nắm đến sinh đau.
Yết hầu như là bị người bóp nghẹt, lại như là bị thứ gì ngăn chặn khiến hô hấp khó khăn.