Editor: @Diệp Thanh Thu
Beta: @Aki Re
Hắn rõ ràng đã sớm biết, trong nháy mắt sớm muộn sẽ có một ngày như vậy.
Nhưng mà, hắn lại không biết ngày này sẽ đến nhanh như vậy, mau đến mức hắn một chút chuẩn bị đều không có.
-
Phó Khuynh trước nửa giờ liền đến địa điểm đã hẹn, cùng nhân viên tiếp tân báo tên, rất mau được dẫn tới một phòng, nàng đẩy cửa đi vào, phát hiện đối phương so với nàng còn đến sớm hơn.
Nữ hài nhìn thấy nàng lập tức đứng lên, một thân váy liền áo màu lam, vòng eo hơi hơi buộc chặt, dáng người đầy đặn, diện mạo điềm tĩnh đáng yêu.
Phó Khuynh lễ phép gật gật đầu, “Cô chính là Lý tiểu thư đi? Tôi là Tô Thanh.”
Đối phương hơi hơi gật đầu, ngượng ngùng cúi đầu, theo góc độ này, Phó Khuynh mơ hồ thấy được hai gò má nàng ấy đang đỏ bừng.
Dừng vài giây, nữ hài ngẩng đầu nói: “Xin chào, tôi là Lý Mạn Mạn. Anh còn nhớ rõ một tháng trước mình đã qua đại học thủ đô không?”
Nghe vậy, Phó Khuynh hỏi:
“Cô là học sinh nơi đó?”
“Ân, đó là lần đầu tiên gặp mặt, tuy rằng anh cũng không có chú ý tới tôi.”
Phó Khuynh thong thả ung dung ngồi xuống, ngữ khí thường thường, “Nga, như vậy a.”
Lý Mạn Mạn xem hắn có hứng thú cũng không lớn, liền đổi đề tài, nhẹ nhàng nói: “Hiện tại có thể gọi món ăn chứ?”
Phó Khuynh gật gật đầu, gọi người phục vụ tới gọi vài món.
Chờ đồ ăn đưa lên, hai người câu được câu không trò chuyện, phần lớn đều là Lý Mạn Mạn nói, Phó Khuynh chỉ lâu lâu tiếp một câu.
Nàng nhìn Tô Thanh như cũ vẫn tỏ thái độ nguội lạnh, nghĩ thầm, hắn quả nhiên không dễ tiếp cận, khi nào hắn mới có thể đối xử với cô giống ngày đó đối với nam sinh kia, nhìn nàng mở miệng cười?
“Lý tiểu thư, ăn được chứ?”
Lý Mạn Mạn vội không ngừng dùng khăn giấy xoa xoa khóe miệng, “Ân” một tiếng, trên mặt một bộ tiểu nữ tử khả ái.
Phó Khuynh nhìn nàng ấy một cái, như cũ không chút để ý, “Lý tiểu thư, tôi nghĩ khi phụ thân thay tôi nhận lời mời chắc cũng chưa có nói cho cô biết, tôi Tô Thanh, thích nam nhân?”
Nữ hài nhéo khăn giấy trên tay một cái, ngay sau đó hơi hơi buộc chặt, môi run rẩy, “Cái này là có ý tứ gì?”
Phó Khuynh nhíu nhíu mày, “Tôi cho rằng mình nói rất rõ ràng.”
Đối phương như là căn bản không tin, duỗi tay bắt được ống tay áo nàng: “Vậy anh vì cái gì còn muốn đến đây?”
Phó Khuynh đạm mạc đem ống tay áo tránh ra, sắc mặt không thay đổi nói dối, “Đây là phụ thân phân phó, tôi từ chối không được, hơn nữa, nơi này đồ ăn ngon miệng, trừ bỏ cô, tóm lại nơi này không tồi.”
“Ngươi....” Lý Mạn Mạn thình lình đứng dậy, tầm mắt hai người chạm nhau, “Ngươi không đem con gái thị trưởng để vào mắt đi?”
“Ân. Nếu ngươi nói như vậy, ta đây liền không coi ngươi ra gì.”
Vừa mới nói xong, Phó Khuynh rũ xuống mí mắt, xoay người rời phòng.
Nàng mới vừa đi ra ngoài, trong đầu liền truyền đến thanh âm Tả Tả.
“Ký chủ, ngươi cũng quá phúc hắc đi, thế nhưng lợi dụng nữ hài tử đối với ngươi một lòng say mê, quá nhẫn tâm.”
Phó Khuynh nhướng mày, phản bác nói: “Đến lúc nãy ta cũng không biết từng gặp qua nàng ta. Hơn nữa, đây không phải là để thực hiện kế hoạch thật tốt sao?”
Tả Tả bĩu môi, là như thế này cũng không sai, nhưng mà, chuyện này không phải do ngươi đề nghị sao? Như thế nào tới cuối cùng ta phải cõng nồi??
Phó Khuynh ngược lại cười, cong cong khóe môi, “Được rồi, nếu ta không có khả năng thích nàng ấy, không bằng hoàn toàn đánh gãy ý niệm của đối phương, làm như vậy, cũng là vì nàng ấy thôi.”
Khụ khụ, chẳng qua, không nhịn xuống được, có hơi độc miệng......