Edit + Beta: SSNNA_anh12
Cẩm Thành
Vị trí gần cửa sổ trên lầu hai của một tửu lâu, thiếu nữ nhìn phố xá rộn ràng nhốn nháo, gương mặt mang theo nụ cười sáng lạn.
“Tiểu thư, chúng ta trở về đi.” Tinh Liên đi dạo nửa ngày, hiện tại nhìn thiếu nữ vẫn còn hứng thú bừng bừng, vẻ mặt đau khổ khuyên nhủ.
“Không cần.” Lạc Yên không chút do dự cự tuyệt, có thể dễ dàng nghe được thanh âm của nàng còn mang vài phần kiêu căng.
“Tiểu thư......” Tinh Liên nghĩ còn muốn khuyên tiếp, nhưng lại nhìn biểu tình trên mặt Lạc Yên: “Ta cái gì cũng không nghe được.”, liền nghèn nghẹn, đau đầu tới mức muốn đỡ trụ cái trán.
“A Liên, ta muốn ăn hồ lô ngào đường!” Tiểu tổ tông bắt đầu lăn lộn người (ý là lăn từ bên này qua bên kia) , Tinh Liên lại không thể không nghe. Nếu sau khi tiểu tổ tông này trở về lại ở trước mặt cốc chủ cùng công tử lộ ra biểu tình đáng thương hề hề, nàng thế nhưng chống đỡ không được.
“Được, ta đi mua cho ngươi.” Tinh Liên đáp lời, lại hống lên: “Ăn xong hồ lô ngào đường liền trở về được không?”
“Hảo.” Lúc này, tiểu tổ tông không còn lăn lộn người nữa, Tinh Liên nhìn vẻ mặt thiếu nữ ngoan ngoãn, nhịn không được sờ đầu nàng: “Còn muốn ăn cái gì không? Ta đi mua một lần liền trở về.”
Lạc Yên mắt sáng lên, nêu ra một loạt những đồ ăn vặt mình muốn, Tinh Liên lập tức đồng ý: “Bên ngoài ngư long hỗn tạp [1], tiểu thư ở yên chỗ này chờ ta trở lại, không cần đi loạn.”
[1] Ngư long hỗn tạp - 鱼龙混杂 - yú lóng hùn zá (rồng với cá lẫn lộn với nhau). Chỉ người tốt và người xấu ở lẫn lộn với nhau. Có cả câu chuyện điển cổ từ thời Xuân Thu.
Lạc Yên ngoan ngoãn mà đáp ứng, Tinh Liên lúc này mới an tâm rời đi.
Nhưng mà, Tinh Liên mới đi khỏi, thiếu nữ vừa mới có vẻ mặt ngoan ngoãn, ánh mắt liền xẹt qua một tia dị quang.
Không cần đi loạn sao? Ngượng ngùng, nàng làm không được, nàng còn có nhiệm vụ đâu.
Lạc Yên ánh mắt nặng nề, nhớ tới ở núi tuyết vạn dặm kia, cùng Cửu Vĩ Hồ ký khế ước.
Nguyên bản nàng cho rằng, Cửu Vĩ Hồ kia sẽ cùng mình ký khế ước nô lệ. Rốt cuộc trong cái tình huống kia, nàng đang ở thế hạ phong. Ai biết, các nàng cuối cùng lại ký xuống khế ước bình đẳng.
“Tên của ta gọi là Đào Yêu.” Cửu Vĩ Hồ tự giới thiệu, nhưng Lạc Yên chỉ muốn biết mục đích của nàng: “Ngươi cần cái gì từ ta?”
“Ta không muốn cái gì của ngươi, chẳng qua là muốn cùng ngươi hợp tác thôi!”
Lạc Yên không tin, nàng hiện tại đang bị giam ở núi tuyết này, còn có thể làm cái gì? Thế nhân đều lấy lợi đi trước, nàng không tin Đào Yêu sẽ vô tư mà giúp nàng.
“Lạc Yên, ngươi quá cực đoan rồi, ta thật sự chỉ nghĩ muốn cùng ngươi hợp tác mà thôi.” Tiểu cô nương kia nhìn qua trông giống như con nhím, Đào Yêu cảm thấy thực đau đầu.
“Như vậy, ngươi muốn cùng ta hợp tác chuyện gì?” Lạc Yên nhớ tới, Cửu Vĩ Hồ cùng nàng ký xuống khế ước bình đẳng, liền tin tưởng lời nàng (Cửu Vĩ Hồ) nói.
Đào Yêu nói: “Ta cơ duyên xảo hợp [2], có được một bảo vật, có thể giúp ngươi xuyên qua ba ngàn thế giới.”
[2] Cơ duyên xảo hợp: Cơ duyên là cơ hội và duyên phận, xảo hợp là vừa khớp, thật khéo, trùng hợp.
“Ta phải làm gì?”
“Ngươi cũng biết, ở mỗi thế giới đều có những người được Thiên Đạo sủng ái, ba ngàn thế giới cũng không ngoại lệ.” Đào Yêu nhíu nhíu mắt: “Ta muốn ngươi xuyên qua ba ngàn thế giới, cướp lấy vận khí của bọn họ!”
Lạc Yên cho rằng, Đào Yêu như vậy là muốn mình giết người, đoạt bảo vật, kết quả không cần nàng hỏi chuyện, Đào Yêu cười hì hì nói: “Điều ngươi phải làm là.......làm cho bọn họ yêu ngươi. Ở thế giới đạo lữ tu tiên, vận khí tương đối ảnh hưởng, ba ngàn thế giới cũng là như thế, chờ bọn họ yêu ngươi, khí vận của bọn họ cũng sẽ là của ngươi nha!”
Lạc Yên khó có được vẻ mặt ngốc ngốc, không nghĩ tới, cái Đào Yêu muốn nàng làm lại là thông đồng người a...!!!
Nàng theo bản năng liền muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ tới Khuynh Hoa Phu Nhân, lời nói tới đến miệng rồi lại đem nuốt xuống: “Làm như vậy đối với ngươi có lợi ích gì?”
“A Yên, ngươi đã quên sao? Chúng ta đã kí bình đẳng khế ước a. Ngươi có chỗ tốt, ta cũng sẽ được lợi.”
Lạc Yên vẫn có một tia khó hiểu:
“Ta không rõ, đã chỗ tốt như vậy, tại sao ngươi lại không đích thân đến được?”