Tác giả: Vân Phi Mặc
“Hiểu Nguyệt, đau.” Trương Linh Nhi kéo cánh tay của Đái Hiểu Nguyệt ra.
Đái Hiểu Nguyệt thấy vệt đỏ ở cổ tay Trương Linh Nhi, thè lưỡi, “Xin lỗi Linh Nhi, tớ hơi kích động.”
Đúng lúc này, một đám người tiến vào sân thể dục, khi đám người đó xuất hiện, tiếng hét chói tai dừng lại, cả đám bắt đầu thì thầm khe khẽ.
Đái Hiểu Nguyệt và Trương Linh Nhi theo ánh mắt của mọi người nhìn qua, thấy Âu Thượng Kiệt và bạn bè của hắn tiến vào sân bóng rổ.
“Linh Nhi, chân mệnh thiên tử của cậu tới.”
Trương Linh Nhi đỏ mặt, “Chân mệnh thiên tử của tớ ở đâu ra, cậu đừng có nói linh tinh.”
Khán giả nhìn thấy đám người Âu Thượng Kiệt thì cúi đầu thì thầm vào tai nhau.
“Học trưởng Âu trở lại rồi.”
“Từ sau khi tiếp quản sản nghiệp của gia tộc, học trưởng Âu rất ít khi tới trường, không ngờ tớ còn có thể nhìn thấy học trưởng Âu.”
“Hôm nay tớ có thể nhìn thấy hai đại nam thần của Học viện Đệ Nhất, đúng là cực kỳ may mắn.”
“Hai đại nam thần tề tụ, hình ảnh này quá đẹp.”
Chỉ là đám người nhanh chóng phát hiện ra điều gì đó sai sai, bởi vì không khí trên sân bóng rổ hiện giờ có chút vi diệu, thậm chí còn có mùi thuốc súng thoảng qua.
Âu Thượng Kiệt diện mạo anh tuấn, dáng vẻ đường đường, gia thế tốt, học tập tốt, là Bạch mã hoàng tử danh xứng với thực ở Học viện Đệ Nhất. Trước khi Giang Ly tới, hắn vẫn luôn đứng đầu, nhưng từ khi Giang Ly xuất hiện, vị trí thứ nhất của hắn cũng khó giữ.
“Anh Âu, thằng nhãi kia chính là Giang Ly, gần đây nó đã thay thế vị trí của anh.” Đàn em bên cạnh Âu Thượng Kiệt nhỏ giọng nói.
“Là nó à.” Âu Thượng Kiệt nhìn Giang Ly bằng ánh mắt đánh giá, giọng nói nhẹ nhàng mang theo một tia khinh miệt.
“Nghe nói nó là người Giang gia.” Đàn em lại bổ sung thêm một câu.
“Giang gia.” Đáy mắt Âu Thượng Kiệt tối tăm, “Vậy chúng ta càng nên giao lưu thật tốt với nó.”
Âu Thượng Kiệt đi lên trước, “Chào cậu, tôi là Âu Thượng Kiệt.”
Giang Ly cầm bóng rổ trong tay, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, trực tiếp xoay người nói với các đồng đội trong sân, “Chuyền bóng.”
Các đồng đội của Giang Ly đều đang sững sờ, tuy họ chưa từng gặp Âu Thượng Kiệt, nhưng cũng đã từng nghe tên của hắn. Mỗi lần có người nhắc tới Giang Ly thì đều sẽ nhắc đến tên này.
Hắn là đệ nhất nam thầm của học viện Đệ Nhất, đương nhiên là 'đã từng'.
Âu Thượng Kiệt thấy Giang Ly không cho mình mặt mũi như vậy, sắc mặt hơi trầm xuống.
Trước giờ chưa từng có ai làm lơ hắn như vậy.
Không khí trong sân nhất thời trở nên cực kỳ vi diệu, mọi ánh mắt đều dừng ở Âu Thượng Kiệt và Giang Ly.
Giang Ly thấy các đồng đội đều dừng lại, ném bóng cho một đồng đội, “Không chơi nữa.”
Nói rồi, Giang Ly mặc kệ không khí trên sân thế nào, đi thẳng ra bên ngoài.
Đái Hiểu Nguyệt giữ chặt tay Trương Linh Nhi, “Linh Nhi, hai người họ liệu có đánh nhau không?”
Vấn đề này là câu hỏi của tất cả mọi người, dù sao không khí giữa hai người vô cùng căng thẳng, dường như tuỳ lúc đều sẽ bùng nổ.
“Chờ đã.” Âu Thượng Kiệt gọi Giang Ly lại.
Giang Ly xoay người nhìn hắn, “Có việc gì?”
Âu Thượng Kiệt mỉm cười nói, “Chúng ta thi đấu một trận chứ?”
Người xung quanh nghe vậy, lập tức trở nên hưng phấn, cả đám kích động nhìn hai người.
Hai đại nam thần so đấu, quả là một chuyện khiến người ta kích động.
“Không có hứng thú.” Giang Ly lãnh đạm ném lại một câu như vậy.
Đàn em của Âu Thượng Kiệt lập tức giận dữ, nhỏ giọng nói, “Anh Âu, thằng nhãi này quá cuồng vọng, không để anh vào mắt.”
“Mày không nói, không ai bảo mày câm.”
Đàn em lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Cậu sợ thua sao?” Âu Thượng Kiệt mỉm cười, nhưng ý cười mang theo khiêu khích.
Giang Ly vừa đi hai bước lại dừng lại, “Anh vừa nói cái gì?”
“Tôi nói cậu sợ thua nên mới không dám đấu với tôi.” Âu Thượng Kiệt lúc này nói to hơn trước.
Sân bóng rổ rộng lớn bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người đều ngửi được mùi thuốc súng nồng nặc này.
“Anh nghĩ phép khích tướng có tác dụng với tôi?” Giang Ly mắt lạnh nhìn hắn.
Âu Thượng Kiệt nhún vai, làm bộ 'Tuỳ cậu nghĩ', “Nếu cậu nghĩ vậy thì tôi cũng không có gì để nói.”
Đôi môi mím chặt của Giang Ly cong cong, cười lạnh, “Nếu anh đã dùng đến cả phép khích tướng rồi, vậy thì tôi sẽ cố mà giúp anh hoàn thành tâm nguyện.”
Âu Thượng Kiệt nghe cậu nói vậy, sắc mặt hơi trầm xuống.
“Đấu thế nào?” Giang Ly nhận bóng từ tay đồng đội, “Một đấu một, ba đấu ba, hay đội đấu đội?”
Âu Thượng Kiệt chỉ dẫn theo ba người, hai người trong số đó chơi bóng rổ không tệ, là thành viên đội bóng rổ của trường.
“Ba đấu ba.”
Giang Ly gật đầu, quay đầu nhìn đồng đội của mình, chỉ hai người, “Cậu, cậu, có hứng thú đấu với họ một trận không?”
Hai người bị điểm danh vội gật đầu.
“Muốn.”
Giang Ly chọn người xong thì nhìn Âu Thượng Kiệt, “Tôi chọn xong rồi, anh thì sao?”
Âu Thượng Kiệt nhìn ba người bạn bên cạnh, nói với hai người, “Đoạn Nhất Phàm, Quách Võ, hai cậu đấu được chứ?”
Đoạn Nhất Phàm và Quách Võ gật đầu.
“Không thành vấn đề.”
Người vây xem thấy hai đại thần sắp so đấu, cả đám đều sôi trào.
“Trời ạ! Tớ không ngờ trong đời có thể thấy hai đại nam thần so đấu, cuộc đời này không uổng!”
“Hôm nay tới đây đúng là quá đáng giá!”
“Tớ phải nhanh chóng thông báo cho bạn tớ!”
“Tớ phải lên nhóm lớp khoe!”
“Chuyện tốt thế này, nhất định phải khoe lên diễn đàn cho toàn thể bà con biết.”
“Ấy ấ, tớ sắp phải vào lớp rồi.” Có người khó xử, cuối cùng vẫn bị dụ hoặc ở lại.
“Đậu má! Ông không đi học nữa, để cho bà yêu quái kia trừ điểm đi, hì hì, xem hai đại nam thần so đấu quan trọng hơn.”
......
Người vây xem lập tức tuyên truyền cho bạn bè, gần như là một truyền trăm, trăm truyền ngàn, tin tức hai đại nam thần sắp so đấu truyền với vận tốc ánh sáng ra khắp trường. Những sinh viên học môn tự chọn thấy thông báo của bạn bè, kích động suýt nhảy khỏi ghế.
Không ít người mạo hiểm lặng lẽ chuồn êm từ cửa sau ra, cũng có không ít người xin về sớm luôn.
Những học sinh không học môn tự chọn thì tất nhiên là vội vàng phi về phía sân bóng rổ.
Âu Thượng Kiệt ra vẻ chủ nhà mà nói với ba người Giang Ly, “Các cậu vừa mới vận động đã tiêu hao không ít thể lực, cho các cậu nghỉ mười lăm phút. Mười lăm phút sau thì bắt đầu so đấu.”
Giang Ly đang định từ chối thì nghe Đoạn Nhất Phàm nói, “Đừng từ chối, lỡ các cậu thua thì lại lấy lý do là thể lực không đủ, vậy thì chẳng phải so cũng như không à.”
Sắc mặt Giang Ly như thường, nhưng sắc mặt của hai đồng đội cạnh cậu đã thay đổi.
Giang Ly ấn hai người xuống, hai người chỉ có thể nghẹn một bụng lửa giận mà chẳng làm được gì.
Đoạn Nhất Phàm thấy họ thành thật đứng đó, trong lòng rất đắc ý, cảm thấy mình đã thành công khiến đối phương mất mặt.
Trong mười lăm phút, có không ít sinh viên lao về phía sân bóng rổ, toàn bộ sân bóng đã bị vây kín, tất cả mọi người đều đang chờ đợi lần so đấu này.
- Giang gia-
Bắc Vũ Đường đang xem phim, toàn tâm toàn ý làm sâu gạo, đây là một trong số các nguyện vọng của nguyên chủ.
Di động trên bàn đột nhiên vang lên, Bắc Vũ Đường cầm di động, mở ra nhìn.
Cô bỗng ngồi thẳng dậy, tỉ mỉ nhìn kỹ nội dung lại một lần.
Má, Nhóc Giang Ly và Âu Thượng Kiệt so đấu!
Cô ngẫm lại cốt truyện của nguyên thế giới, cũng có một đoạn này, chỉ là thời gian là một tháng sau. Khi đó Giang Ly đã chú ý Trương Linh Nhi, dần trở thành hảo cảm, sau khi biết cô gái ấy đã thích người khác thì mới phát hiện mình đã thích cô ấy.
Một buổi chiều nào đó, Giang Ly thấy Âu Thượng Kiệt ở sân bóng rổ, nghĩ người này chính là người Trương Linh Nhi thích nên tới cửa khiêu chiến.
Lúc ấy Giang Ly cực kỳ điệu thấp, tính cách cậu tối tăm, không thích náo nhiệt, trước giờ đều độc lai độc vãng, rất ít người trong trường biết đến cậu, người biết thân phận của cậu lại càng ít hơn.
Một thằng nhãi không có tiếng tăm gì muốn so đấu với nam thần của Học viện Đệ Nhất, cũng giống như hôm nay, vô số người chạy tới muốn xem náo nhiệt, muốn xem nam thần treo thằng nhãi không biết tự lượng sức mình này lên đánh.
Khi đó Giang Ly không học võ, không thường vận động, so đấu với Âu Thượng Kiệt, kết cục đã định trước.
Lần khiêu chiến đó, cậu thảm bại.
Âu Thượng Kiệt đánh ngã cậu trước mặt mọi người, thậm chí trước khi đi, đồng đội còn nện mạnh quả bóng rổ vào mặt cậu, khiến cậu chật vật vô cùng, mà điều khiến cậu cảm thấy chật vật hơn nữa chính là – Cô gái cậu thích cũng thấy bộ dạng chật vật của cậu.
Cậu quỳ rạp trên đất, tận mắt nhìn thấy Trương Linh Nhi và Âu Thượng Kiệt giống như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ tay trong tay rời đi, rời khỏi tầm mắt cậu.
Từ sau chuyện đó, sinh viên của Học viện Đệ Nhất đều đã biết đến Giang Ly, sau đó có người đào ra được bối cảnh của cậu.
Bối cảnh của Giang gia không những không mang đến điểm tốt, mà còn khiến mọi người cảm thấy cậu vô năng. Họ thích so sánh Âu Thượng Kiệt và Giang Ly, cùng là người của Tứ đại gia tộc, một người ưu tú tài giỏi, một người phế vật uất ức.
Mọi người thường chỉ trỏ sau lưng cậu, ánh mắt nhìn cậu cũng mang theo khinh thường.
Lúc ấy cậu sợ cô gái mình thích cũng nhìn cậu bằng ánh mắt như vậy, nhưng khi một lần nữa gặp lại cô ấy, cô ấy không lộ ra ánh mắt chán ghét như những người khác, điều này khiến Giang Ly mừng như điên, cũng tự nhiên càng lún sâu vào cái hố mang tên Trương Linh Nhi.
Cậu vì xứng đôi với cô gái mình yêu, vì muốn nói cho cô ấy, cậu cũng có thể rất ưu tú, có thể cho cô ấy hạnh phúc mà bắt đầu không ngừng học tập.
Một ngày 24 tiếng thì cậu học tập đến 20 tiếng, cậu phải chứng minh cho cô gái cậu yêu là cậu không phải phế vật, cậu muốn đánh bại Âu Thượng Kiệt, có thể quang minh chính đại đứng trước mặt cô gái ấy.
Cậu rất nỗ lực, cực kỳ nỗ lực, dù có mệt, có khổ, nhưng chỉ nghĩ đến cô ấy, cậu lại có thể chịu đựng được, thậm chí có lúc mệt đến mức nằm liệt giường, cậu vẫn muốn học tập.
Cuối cùng cậu thành công, thành công đánh bại Âu Thượng Kiệt, nhưng khi cậu hưởng thụ niềm vui chiến thắng, cho rằng giành được cô gái mình yêu, kết cục cuối cùng lại là......
Bắc Vũ Đường tưởng tượng đến kết cục đó mà thổn thức.
Giờ cậu lại một lần nữa đối đầu với Âu Thượng Kiệt, không biết lần này ai thắng ai thua.
Cô ngồi không yên, lấy xe ở gara, một đường chạy nhanh tới Học viện Đệ Nhất.
Lúc này, trận đấu đã bắt đầu.
Hai bên đều rất mạnh, đặc biệt là chủ lực của hai đội như Giang Ly và Âu Thượng Kiệt thì càng cọ xát mạnh hơn. Giang Ly đoạt bóng từ tay Đoạn Nhất Phàm, mang theo bóng tiến thẳng về phía trước. Âu Thượng Kiệt đến chặn, chỉ là cậu lại làm một động tác giả, thành công lừa và thoát khỏi Âu Thượng Kiệt.
Giang Ly vượt qua rào cản, trực tiếp ném bóng vào rổ.
Quả bóng đầu tiên lọt rổ là của Giang Ly, không khí trong sân cũng vì điểm số đầu tiên này mà bùng nổ.
“Aaaaaa!”
“Giang Ly, Giang Ly, Giang Ly!”
“Giang Ly, Giang Ly, em yêu anh!”
......
Nữ sinh thích Giang Ly lập tức hưng phấn hét toáng lên, mà nam sinh thích Giang Ly thì không ngừng huýt sáo, bầu không khí náo nhiệt cực kỳ.
Sau đó, Giang Ly lại làm thêm một quả bóng lọt rổ, ghi điểm thứ hai.
Quả thứ ba...
Quả thứ tư...
Giang Ly đã vào liên tục bốn quả, mà tổng số bóng vào rổ trên sân đến giờ cũng chỉ có bốn.
Đái Hiểu Nguyệt đứng trước nghiêng đầu nhìn Trương Linh Nhi một cái, trấn an, “Cậu đừng lo, học trưởng Âu sẽ ghi điểm thôi.”
Trước khi bắt đầu, Trương Linh Nhi cũng hy vọng học trưởng Âu sẽ thắng, nhưng lại không muốn Giang Ly thua cho lắm, tâm tình cực kỳ phức tạp. Nhưng giờ thấy Âu Thượng Kiệt đang thua thế, cung thiên bình trong lòng cũng nghiêng về phía Âu Thượng Kiệt.
Người bên ngoài thích Âu Thượng Kiệt thấy tình huống này thì tất nhiên là lo lắng cho nam thần của mình, mà mấy người Âu Thượng Kiệt trong sân cũng đang cảm thấy áp lực.
Âu Thượng Kiệt nhìn hai đồng đội đã lộ vẻ nóng nảy thì lập tức nhắc nhở, “Giờ mới vừa bắt đầu, đừng vội, chúng ta có rất nhiều thời gian.”
Đoạn Nhất Phàm và Quách Võ nghe hắn nói vậy cũng bình tĩnh lại.
Bên Giang Ly không có chiến lược gì, hai người kia chỉ cần cướp được bóng, việc duy nhất cần làm là tìm cách chuyền bóng cho Giang Ly, sau đó Giang Ly sẽ tiến hành ném rổ.
Đã qua mười lăm phút, trong mười lăm phút này, Âu Thượng Kiệt chưa ném trúng rổ một quả nào, mà Giang Ly đã ném được 18 quả.
Lúc này, Âu Thượng Kiệt đã không còn thong dong như trước, đáy mắt hiện lên nét nóng nảy.
Hắn âm trầm bảo Đoạn Nhất Phàm, “Toàn lực ngăn cản Giang Ly.”
Ba người họ muốn ngăn cản Giang Ly, nhưng người bên cạnh Giang Ly cũng không phải đồ trang trí. Không phải họ muốn cản là cản được, cuối cùng biến thành một đối một, Giang Ly và Âu Thượng Kiệt đối đầu nhau.
Âu Thượng Kiệt nắm chặt bóng trong tay, nhìn chằm chằm Giang Ly, hắn làm một động tác giả lừa được Giang Ly, đúng lúc này, hắn nhanh chóng vượt qua cậu, một bước nhảy lên ném rổ.
Bóng sắp tiến vào rổ, Giang Ly lại nhảy lên chắn trước khung, quả bóng bị cậu bắt được.
Sau khi tiếp đất, Giang Ly cười với Âu Thượng Kiệt, nụ cười đó làm Âu Thượng Kiệt sửng sốt, chợt nghĩ ra gì đó.
Chết tiệt! Vừa rồi cậu ta cố ý làm vậy khiến mình mắc mưu, chờ đến lúc mình nghĩ bóng lọt rổ lại cho mình một kích trí mạng, đánh nát hy vọng của mình!
Âu Thượng Kiệt tức xanh mặt.
Đoạn Nhất Phàm chú ý tới sắc mặt hắn, khẩn trương hỏi, “Anh Âu, làm sao vậy?”
Âu Thượng Kiệt lạnh lùng nói, “Không sao.”
Trương Linh Nhi và Đái Hiểu Nguyệt quan sát bên ngoài cũng thấy được sắc mặt Âu Thượng Kiệt, không khỏi lo lắng vì hắn.
“Làm sao bây giờ, nếu tiếp tục như vậy, Âu ca ca nhất định sẽ thua.” Trương Linh Nhi lo lắng.
Đái Hiểu Nguyệt an ủi, “Cậu phải tin học trưởng Âu, anh ấy sẽ chuyển bại thành thắng.”
Đái Hiểu Nguyệt nói câu này mà cũng không tin nữa là.
Nửa giờ thi đấu đã qua hơn hai mươi phút, mà điểm số vẫn xa cách vô cùng, 0 – 22.
Thời gian sắp hết, ba người Âu Thượng Kiệt càng thêm nóng nảy, họ càng nóng nảy thì càng lộ nhiều sơ hở, cũng nhiều sai lầm hơn, mà nhóm Giang Ly cũng càng nhiều cơ hội hơn.
Đội Giang Ly càng đánh càng thuận tay, càng đánh càng hăng hái.
Không khí trong sân cũng theo quả bóng ba điểm của Giang Ly mà lại lần nữa bùng nổ, tiếng hò hét ồn ào nhốn nháo lại vang lên.
“Giang Ly đại thần, Giang Ly đại thần đẹp trai quá!”
“Giang Ly nam thần, em yêu anh!”
“Aaa! Giang Ly, Giang Ly, Giang Ly!”
“Giang Ly, Giang Ly, Giang Ly!!”
Người theo dõi đều hô hào gọi tên Giang Ly, ngay cả nữ sinh lúc trước thích Âu Thượng Kiệt cũng bị không khí lúc này cảm nhiễm, không tự giác gọi tên Giang Ly.
Đái Hiểu Nguyệt cũng không tự giác gọi tên Giang Ly cùng mọi người, khi đau đớn từ cánh tay truyền đến thì mới phản ứng lại, nghiêng đầu thì thấy vẻ mặt lo lắng của bạn tốt, vội trấn an, “Không sao đâu, không sao đâu, chỉ là một trận đấu mà thôi.”
Trương Linh Nhi không để ý đến bạn mình, ánh mắt nhìn chằm chằm Âu Thượng Kiệt, rất đau lòng.
Làm sao bây giờ, Âu ca ca chưa từng thua thảm như vậy.
Lần này nhất định là một đả kích rất lớn với anh ấy.
Trương Linh Nhi không khỏi nhìn về phía Giang Ly đang rơi mồ hôi, sắc mặt trước sau như một, ánh mắt lại không tự giác bị dáng người đẹp trai của cậu hấp dẫn, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, lập tức cảm thấy hổ thẹn.
Đáy lòng Trương Linh Nhi bắt đầu oán trách Giang Ly.
Giang Ly cũng thật là, chẳng qua chỉ là một trận thi đấu nho nhỏ mà thôi, lại bức Âu ca ca đến thế, quả là quá hẹp hòi.
Trong lòng cô ta nghĩ vậy, ánh mắt lại không tự giác bị cậu hấp dẫn, chàng trai tự tin lại mạnh mẽ trên sân đúng là dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Âu Thượng Kiệt thở dốc nghỉ ngơi thì nhìn thoáng qua khán đài, vừa lúc thấy Trương Linh Nhi nhìn chằm chằm Giang Ly.
Nháy mắt, Âu Thượng Kiệt hoàn toàn bị chọc giận.
Hắn cho hai người Đoạn Nhất Phàm một ánh mắt, hai người cũng ngầm hiểu, khi đối đầu với hai đồng đội của Giang Ly thì cố ý khiến họ ngã mạnh xuống đất, sau đó nói xin lỗi rồi ba người vây công một mình Giang Ly.
Giang Ly chuyển bóng trong tay, thấy ba người vây công, không chút hoảng loạn.
Đoạn Nhất Phàm và Quách Võ cùng tới gần cậu, không định chặn cậu theo cách thường, mà muốn dùng cách thô lỗ nhất đánh ngã cậu. Họ tính toán rất tốt, nhưng lại xem nhẹ năng lực của Giang Ly.
Khi họ đâm đến, người bị đâm bay không phải Giang Ly mà chính là bọn họ, hơn nữa còn là tự mình đâm người ta rồi tự mình bay.
Hai người cùng ngã xuống, Giang Ly trực tiếp vượt qua, Âu Thượng Kiệt nhảy lên chặn lại, thậm chí âm thầm ra tay ngăn tay cậu lại, lại bị khuỷu tay của Giang Ly đập lên đỉnh đầu mà ngã mạnh xuống.
'Uỳnh', Giang Ly thực hiện một quả ném rổ cực kỳ ngầu, trận đấu này kết thúc.
Khi Bắc Vũ Đường vội vội vàng vàng chạy tới thì vừa lúc thấy cảnh này, nhìn thiếu niên đẹp trai bức người, mười phần khí phách trong sân bóng rổ, khoé môi cô hơi cong lên.